DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 4614

Chương 4614

Nhớ tới chuyện đêm qua, Tô Lam hơi đỏ mặt. Thấy anh ta dám trêu đùa Tô Lam, Quan Triều Viễn lạnh mặt: “Anh rảnh lắm hả?”

Nghe Quan Triều Viễn hỏi, Tân Tấn Tài giơ tay lên, vẻ mặt đáng thương: “Anh hai, tôi bận lắm, anh thấy tôi rảnh chỗ nào? Mỗi ngày tôi đều có rất nhiều việc làm không hết!”

“Đi vào khám cho cô ấy, lại lấy ít thuốc, sau đó anh có thể cúi!”

Tần Tấn Tài đần mặt ra: “Anh hai, tại sao anh lại tàn bạo đến thế?”

Ở bệnh viện trung tâm, Tần Tấn Tài cũng coi như là bác sĩ chủ trị, bận rộn lắm biết không? Kết quả tới nơi này lại bị sai khiến như con ở. Sớm biết vậy anh ta sẽ không về đây!

Oán hận là vậy, nhưng bác sĩ Tân lương thiện của chúng ta vẫn nghiêm †úc khám lại vết thương trên cổ và trên người cho Tô Lam. Xử lý xong xuôi, anh ta ném một đống thuốc cho Quan Triều Viễn: “Anh hai, tôi biết anh không để mắt với chút thương tích trên người, nhưng ít nhiều gì cũng nên xử lý một chút đi.”

Quan Triều Viễn vốn không muốn, nhưng Tô Lam vẫn trông mong nhìn mình, thế nên anh không thể không nhận lấy đống thuốc của Tần Tấn Tài.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Tần Tấn Tài thuận miệng nói với Tô Lam: “Chị dâu, cô nhớ chăm sóc anh hai chu đáo nhé.”

Xử lý thương tích cho hai người xong, Tần Tấn Tài trở lại bệnh viện. Mấy đứa bé đã được đưa đến trường học và †rường mầm non. Quan Triều Viễn xử lý kỹ vết thương cho hai người, không muốn làm con mình sợ hãi.

Thấy họ đã về, Lâm Mộc đi nấu cơm cho hai người, thế nên trong phòng chỉ còn lại Quan Triều Viễn và Tô Lam.

Nhìn Tô Lam bôi thuốc dán trên cổ, ánh mắt Quan Triều Viễn rất phức tạp. Anh đi tới bên cạnh cô ngồi xuống, nhìn cô nói: “Mấy ngày nay anh sẽ ở trong nhà dưỡng thương, không ra ngoài. Em có chuyện gì thì cứ gọi anh.”

Tô Lam nhìn anh, nghe nói anh không ra ngoài, trong lòng cô còn rất vui mừng. Quan Triều Viễn không ra ngoài thì sẽ không đi gặp người phụ nữ khác.

Quan Triều Viễn không muốn cô suy nghĩ miên man, nhưng anh vấn không giải thích quan hệ của mình và Hạ Phi Dương, sao cô không lo lắng cho được?Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Chẳng lễ anh ấy không biết mình thu hút phái nữ cỡ nào sao? Nhìn chủ nhiệm của Tử Việt ở trường mầm non là biết. Cũng không thể trách cô suy nghĩ miên man.

Thấy mình nói sẽ không ra ngoài, ánh mắt cô liền sáng ngờ, Quan Triều Viễn xoa đầu cô: “Em nghỉ ngơi trước đi, anh còn phải xử lý công việc. Em có chuyện gì thì gọi anh.”

Tô Lam chớp mắt, khẽ gật đầu, giọng hơi khàn: “Vâng.”

Quan Triều Viễn không ra ngoài. Tô Lam đang ở trong phòng của anh.

Anh lấy laptop ra ngồi bên cạnh bắt đầu làm việc. Tô Lam ngồi trên giường, nhìn người đàn ông gương mặt tuấn tú này làm việc. Hai người đều không nói gì, nhưng bầu không khí lại hài hòa hiếm thấy.

Tô Lam nhìn Quan Triều Viễn, nhớ lại những lời anh ấy nói với mình trên xe.

Quan Triều Viễn rất ít khi giải thích với người khác vì hiểu lâm. Cho dù có người hiểu lầm anh, anh cũng khinh thường giải thích, bởi vì anh không quan tâm cái nhìn của người khác về mình.

Nhưng anh ấy lại đối xử khác với mình.

Mỗi lần anh ấy đều có thể nhãn nại.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Tô Lam trở nên kiên định: “Chồng ơi…”

Quan Triều Viễn đang làm việc vừa ngẩng đầu lên thì cảm giác được sau eo ấm áp. Tô Lam đứng đằng sau ôm eo anh. Ánh mắt Quan Triều Viễn trở nên mềm mại, anh không nhúc nhích, chỉ thản nhiên hỏi: “Hửm?”

Đọc truyện chữ Full