DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 4621

Chương 4621

Phản ứng của Nguyễn Bảo Lan khiến sắc mặt Thẩm Tư Huy thay đổi.

Anh ta nhạy bén ngửi thấy mùi khác thường. Thấy vậy, trái tim Nguyễn Bảo Lan hơi chùng xuống. Xong đời, có phải mình quá nóng vội không? Cảm giác như lạy ông tôi ở bụi này!

“Thực ra ý tôi là dù gì tôi cũng là phía đối tác của văn phòng Hạt Mùè, lần này Tô Lam đã tin tưởng giao công việc cho tôi đi làm, vậy thì phải công và †ư rõ ràng. Anh thấy đúng không?”

Nguyễn Bảo Lan chân thành nói. Thẩm Tư Huy không phát hiện bất cứ khác thường trên nét mặt của cô. Anh ta chỉ cho rằng Nguyễn Bảo Lan bị ức hiếp quen rồi nên bây giờ muốn mau chóng †ìm được cơ hội chứng minh thực lực ủa mình, chứng minh cô không cần sống bám vào bất cứ ai. Nghĩ vậy, Thẩm Tư Huy cảm thấy cô từ chối cũng là hợp lý.

“Đã vậy thì em hãy tự chăm sóc bản thân một chút.”

Đây là lân đầu tiên Thẩm Tư Huy căn dặn cô như người chồng dặn dò người vợ sắp đi công tác xa nhà. Tiếc rằng lúc này Nguyễn Bảo Lan sẽ không còn dao động vì chút hành vi nhỏ bé đó.

“Ừ” Nguyễn Bảo Lan gật đầu. Cô không muốn tiếp tục ở chung một phòng với Thẩm Tư Huy, cô sợ nếu tiếp tục ở gần anh ta, mình sẽ bị dao động.

“Tôi sang chỗ bà nội xem có gì cần giúp đỡ không.” Nói xong, Nguyễn Bảo Lan xoay người rời đi. Nhưng chưa kịp cất bước thì cô bỗng cảm thấy cổ tay bị kéo lại, sau đó cô ngã ngửa ra sau, rơi vào vòng tay rộng lớn. Thẩm Tư Huy thu hai tay ôm lấy eo cô, trói buộc cô trong lòng mình.

Hai người cách nhau quá gần, hơi thở ấm áp của Thẩm Tư Huy đều phun trên mặt Nguyễn Bảo Lan, tay của anh ôm thật chặt, Nguyễn Bảo Lan không thể không tựa vào ngực anh. Bên tai là tiếng tim đập mạnh mẽ của đàn ông.

Nhưng điều khiến Nguyễn Bảo Lan khó hiểu là tại sao nhịp tim của anh ta có vẻ nhanh vậy nhỉ? Nhanh đến mất khống chế, cứ như sẽ b ắn ra khỏi lồ ng ngực.

Chẳng lẽ anh ta đang khẩn trương?

Nguyễn Bảo Lan ngẩng đầu nhìn Thẩm Tư Huy, phát hiện vẻ mặt anh ta rất lạnh nhạt, khác hẳn với nhịp tim của mình.

Được rồi, chắc chắn mình bị ảo giác rồi. Loại tay chơi trải đời ngàn vạn như Thẩm Tư Huy thì sao có thể tim đập thình thịch khi đối mặt với một người phụ nữ từng ngủ với anh ta vô số lần.

Nghĩ tới việc Thẩm Tư Huy từng đối xử với mình như với Phương Thu Cúc, thậm chí còn làm to bụng cô ta, Nguyên Bảo Lan lại cảm thấy lồ ng ngực đau đến nghẹt thở.

“Anh làm gì? Buông tôi ra!” Nguyễn Bảo Lan ra sức giấy dụa, đấm lên ngực anh ta. Cô không thích Thẩm Tư Huy bất thình lình ôm mình, cô không muốn dính líu gì tới anh ta nữa.

“Nếu tôi nói tôi với Phương Thu Cúc không có gì hết thì sao?”

Giọng nói phức tạp của Thẩm Tư Huy vang lên trên đỉnh đầu. Nguyễn Bảo Lan cứng đờ cả người, vẻ mặt ngây ra như phông. Thẩm Tư Huy đột nhiên khẩn trương, nhìn chằm chằm mặt của Nguyễn Bảo Lan, không biết kế tiếp cô sẽ có phản ứng gì. Anh ta hơi mong chờ, đồng thời cũng hơi lo lắng. Không biết Nguyễn Bảo Lan sẽ lộ vẻ vui sướng hay khinh thường đây?

Nhưng điều khiến Thẩm Tư Huy bất ngờ là nghe xong câu này, Nguyễn Bảo Lan im lặng một lát rồi chợt cúi đầu cười: “Ha…”

Nghe thấy tiếng cười nhạo của cô, lửa giận trong lòng Thẩm Tư Huy dần dần bừng cháy. Giọng điệu của anh ta trở nên gắt gỏng: “Em cười cái gì?”

Nguyễn Bảo Lan cười một hối, vành mắt cay cay, suýt nữa cười ra nước mắt.

Nhìn Thẩm Tư Huy thẹn quá thành giận, cô nói: “Cậu Thẩm, anh nói vậy thì có thể lừa được mấy thiếu nữ vô tội ở bên ngoài, nhưng muốn lừa tôi, anh không thấy mình quá ngây thơ à?”

“Em không tin tôi sao?”

Đọc truyện chữ Full