DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 4627

Chương 4627

Trong thế giới của anh ta, phụ nữ là sinh vật rất dễ khống chế. Nhưng không biết từ khi nào, Nguyễn Bảo Lan đã thoát ly khỏi sự khiểm soát của anh ta.

Bao nhiêu năm qua, Nguyễn Bảo Lan là người con gái đầu tiên khiến anh ta rung động. Nhưng anh ta lại có cảm giác rất bất lực. Anh ta đã hứa với họ Chiến, còn phải tiếp tục chờ thêm một tuần nữa.

Thẩm Tư Huy ngẩng đầu nhìn cửa kiểm soát. Nguyễn Bảo Lan, còn một tuần nữa, một tuần sau tôi sẽ tới nước Mỹ tìm em, giải thích rõ mọi chuyện với em. Nguyễn Bảo Lan, em nhất định phải chờ tôi!

Sau khi Nguyễn Bảo Lan lên máy bay, máy bay còn chưa cất cánh. Mặc dù Alexander sẽ cùng cô về nước Mỹ, nhưng ông ta ngồi khoang thương gia, không cùng chỗ với Nguyễn Bảo Lan.

Nguyễn Bảo Lan cầm hành lý, mau chóng tìm ghế của mình. May mà vị trí của cô ở trong cùng, cho nên người khác không thể thấy dáng vẻ chật vật của cô.

Nguyễn Bảo Lan tựa đầu vào cửa sổ thủy tỉnh của máy bay, ngơ nước nhìn ngoài cửa sổ, nước mắt lặng lẽ chảy xuống. Bước lên máy bay, cô có thể nói tạm biệt đối với quá khứ. Bất kể là Thẩm Tư Huy, bà cụ Thẩm, hay là…

Nguyễn Bảo Lan vuốt v e cái thai trong bụng. Nó còn chưa đủ một tháng, không thể đáp lại cô, cô thậm chí còn không cảm nhận được sự tồn tại của nó.

Xin lỗi bé cưng, mẹ rất yêu con.

Nhưng nếu không thể cho con một cuộc đời hoàn chỉnh thì mẹ thà tàn nhẫn cho con chưa từng xuất hiện trên thế giới này.

Nguyễn Bảo Lan cắn môi, yên lặng rơi lệ. cô không cho mình phát ra tiếng động.

Đúng lúc này, một tờ khăn giấy đột nhiên bị đưa tới trước mặt cô. Nguyễn Bảo Lan sửng sốt, quay đầu lại. Khi thấy người ngồi bên cạnh, con ngươi trong mắt cô co rụt lại, chân tay luống cuống: “Bác sĩ Bạch, sao lại là anh?”

Đúng vậy, người ngồi bên cạnh cô chính là Bạch Túc Hàn, bác sĩ tư nhân của bà cụ Thẩm.

Nguyễn Bảo Lan rất kinh ngạc, thế nên quên mất tiếp nhận tờ khăn giấy từ †ay anh.

“Tôi đi công tác.” Bạch Túc Hàn thản nhiên nói, sau đó lại đưa khăn giấy cho cô.

Nguyễn Bảo Lan nghẹn ngào, nhận tờ khăn giấy: “Cảm ơn anh.”

“Đối với một thai phụ, cảm xúc quá kích động không phải là chuyện tốt.

Mặc dù trên máy bay có tôi là bác sĩ, nhưng thiết bị y tế không đầy đủ, tôi không dám bảo đảm có xảy ra ngoài ý muốn nào hay không.” Bạch Túc Hàn nói chuyện rất khách quan, giống hệt thái độ với bà cụ Thẩm lúc ở nhà họ Thẩm, không thấy chút thái độ thân cận.

Nguyễn Bảo Lan im lặng, cúi đầu nhìn ngón tay của mình. Bạch Túc Hàn nói xong cũng quay đầu sang chỗ khác.

Anh bắt đầu xem tư liệu trong tay, không tiếp tục trò chuyện với Nguyễn Bảo Lan. Nguyên Bảo Lan vốn sợ hãi Bạch Túc Hàn sẽ nói gì đó với mình, thấy anh không có ý định trò chuyện, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Bởi vì sự xuất hiện của bác sĩ Bạch phân tán sự chú ý của cô nên cô không còn suy nghĩ về Thẩm Tư Huy, ngược lại lấy tư liệu về văn phòng điện ảnh Hạt Mè và MO ra làm việc.

Lần này, cô cùng Alexander đi nước Mỹ công tác không phải chỉ là cái cớ.

Cô thực sự có nhiệm vụ khảo sát và học tập. Đọc tư liệu một hồi, Nguyễn Bảo Lan đắp chăn mỏng, mơ màng thiếp đi. Bạch Túc Hàn vẫn im lặng không nói gì, cuối cùng cũng đặt tư liệu xuống. Chẳng qua anh không xem Nguyễn Bảo Lan mà nhìn bìa tư liệu.

Nếu Nguyễn Bảo Lan còn chưa ngủ thì sẽ thấy tư liệu trong tay Bạch Túc Hàn còn chưa từng lật một trang giấy nào.

Đọc truyện chữ Full