DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 4634

Chương 4634

Nghe vậy, vẻ mặt Tô Bích Xuân tràn đầy tham lam. Có tiền đúng là sẽ giúp cô ta giải quyết rất nhiều vấn đề. Nhưng cho cô ta tới một nơi xa lạ bắt đầu lại từ đầu, cô ta lại hơi lo sợ. Nếu cô ta còn thể ở lại thành phố Ninh Lâm…

Nhưng người trước mắt lại hiểu rõ suy nghĩ của cô ta.

“Chắc cô còn biết rõ hơn tôi thế lực của Quan Triều Viễn lớn mạnh cỡ nào đúng không? Muốn ở lại thành phố Ninh Lâm, sống ngay trong tầm mắt của anh ta là điều không thể. Không chừng cô vừa xuất hiện thì đã bị anh ta đạp chết rồi.

Cho nên tôi khuyên cô hãy từ bỏ ý định này đi. Loại người sợ chết như cô, giữ được tính mạng của mình mới là quan trọng nhất, đúng không?”

Lời nói của người này khiến Tô Bích Xuân lập tức bóp ch3t suy nghĩ của mình. Cô ta nhíu mày, ôm vết thương còn đang chảy máu trên tay mình: “Anh muốn tôi làm gì?”

“Chuyện đơn giản lắm. Nhưng trước đó, khuôn mặt của cô…

Xuyên qua chiếc kính râm, Tô Bích Xuân có thể thấy đôi mắt người này lóe lên ánh sáng quỷ dị. cô ta bất an lùi về sau mấy bước, trong lòng nảy sinh linh cảm khác thường.

“Gần đây Bảo Anh sao rồi?”

Trong biệt thự của Tô Duy Nam, bác sĩ Bạch lúc trước từng cấp cứu cho Bảo Anh vừa chạy tới từ bệnh viện trung tâm, khám toàn thân cho cô bé thêm lần nữa. Khám xong, cô thấy Tô Duy Nam đang đi tới. Cô thuận tay tháo khẩu trang, nhìn bên ngoài ra hiệu cho anh ra ngoài rồi nói tiếp.

Hai người đi ra ngoài, xuống phòng khách dưới lầu. Trong phòng khách, Mộ Mãn Loan đang xem hoạt hình với Mộ Nhất Vi.

Kể từ khi Bảo Anh được đón về, mặc dù Mộ Mãn Loan không biểu hiện bài xích cô bé, nhưng cô vẫn không bớt cảnh giác. Chỉ cần cô không làm việc thì đều sẽ ở nhà, hơn nữa luôn ở bên cạnh Mộ Nhất Vi. Không phải cô không tin Bảo Anh, cô chỉ cảm thấy giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, cho nên khi cô chưa thể xác nhận Bảo Anh trăm phần trăm sẽ không tấn công Mộ Nhất Vi, cô sẽ không xem nhẹ.

Mộ Mãn Loan ngẩng đầu lên, thấy Tô Duy Nam và bác sĩ Bạch rời khỏi phòng Bảo Anh. Gô cười nhìn con gái: “Nhất Vi, con đã xem hai tập phim hoạt hình này rồi, có phải nên về phòng ngủ không?”

Cho dù Mộ Nhất Vi rất nghe lời, nhưng dù gì cũng chỉ là con nít. Đang chiếu bộ phim hoạt hình mình thích nhất nên cô bé không nỡ rời đi: “Mẹ, con có thể xem thêm một tập nữa được không?”

Thấy vẻ mặt đáng thương của Mộ Nhất Vi, Mộ Mãn Loan suýt nữa đồng ý.

“Không được đâu, xem một tiếng thì phải nghỉ ngơi, không thì sẽ bị cận thị đấy, con biết chưa?”

Nghe mẹ từ chối, Mộ Nhất Vi rất thất vọng. Nhưng sau đó cô bé điều chỉnh lại cảm xúc: “Mẹ, con về phòng nghỉ ngơi đây. Ngày mai con có thể xem thêm một tập không?”

“Ngày mai là cuối tuần. Nếu con biểu hiện tốt thì mẹ sẽ suy xét.”

“Tuyệt quá! Con yêu mẹ chết mất!”

Sau khi đưa Mộ Nhất Vi về phòng, Mộ Mãn Loan ra ngoài, vừa lúc nghe thấy bác sĩ Bạch đang thảo luận về bệnh tình của Bảo Anh với Tô Duy Nam.

“Vết thương trên người Bảo Anh không có vấn đề gì to tát, chẳng qua…”

Thấy bác sĩ Bạch ấp úng, Tô Duy Nam hỏi: “Chẳng qua cái gì?”

“Bởi vì cô bé từng bị ngược đãi trong lúc bắt cóc, lại thêm cô bé còn nhỏ tuổi nên chắc là sẽ bị tổn thương tâm lý rất nặng. Lúc tôi khám cho cô bé, phát hiện cô bé xuất hiện hội chứng hậu chấn tâm lý. Nếu không tiến thành khơi thông kịp thời thì rất có khả năng sau này sẽ biến thành chứng trầm cảm.”

“Trầm cảm?” Nghe vậy, sắc mặt Tô Duy Nam rất khó coi.

Bác sĩ Bạch cười nói: “Anh đừng lo.

Biểu hiện của Bảo Anh chỉ mới sơ kỳ thôi. Nếu bác sĩ tâm lý khơi thông thành công thì hâu như không có vấn đề gì đâu.”

Đọc truyện chữ Full