DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 4660

Chương 4660

“Đúng là oan gia ngõ hẹp!”

Nghe thấy tin tức này, vẻ mặt Tô Duy Nam trở nên lạnh lẽo. Hồi đó Mộ Mãn Loan luôn ở bên cạnh Tô Lam, cho nên cô biết rõ lúc đó Tô Lam đã bị giày vò cỡ nào. Hơn nữa nếu không phải ngài Tư Đồ ra tay kịp thời thì không chừng trên thế giới này đã không còn Quan Tử Việt. Cho dù khi đó Quan Tử Việt bình an chào đời, e răng cũng sẽ vĩnh viên chia lìa với Tô Lam.

“Duy Nam, anh định xử lý chuyện này thế nào?” Mộ Mãn Loan hỏi.

Tô Duy Nam chỉ im lặng. Cuối cùng anh vấn ra lệnh cho Thomas điều tra rõ ràng mục đích chuyến này của Missouri. Nếu gã đàn ông đó thực sự muốn mang Bảo Anh rời đi chỉ vì nó là con gái anh ta thì anh sẽ từ bỏ ý định mang Bảo Anh trở về. Nhưng nếu Missouri còn mục đích xấu xa nào khác thì tính cách khác.

Nhận được câu trả lời này của Tô Duy Nam, Mộ Mẫn Loan không nói gì.

Dù gì Tô Duy Nam cũng cùng Bảo Anh chung sống mấy năm, không thể hoàn toàn bỏ mặc con bé.

Hôm sau rời khỏi biệt thự, Mộ Mẫn Loan nhận được cuộc gọi từ trợ lý †rường quay.

“Cô nói gì? Dừng quay phim ư?” Mộ Mãn Loan kinh hô, hạ giọng kinh ngạc hỏi. Cô chột dạ nhìn Tô Duy Nam, nhỏ giọng nói với người ở đầu dây bên kia: “Tôi biết rồi, tôi sẽ tới ngay.”

Tô Duy Nam đã nhận được tin tức từ trước: “Mới quay phim đã ngừng lại, Asius chứng minh cậu ta không phải là tên ăn bám băng cách này hả?”

Mộ Mãn Loan cắn môi. Dù sao cũng chưa biết rõ đầu đuôi, cô không tiện nói gì. Tô Duy Nam lại có vẻ rất vui khi biết chuyện này. Anh xoay vô lăng: “Để anh đưa em qua đó.”

Khi cô vội vàng chạy tới trường quay thì thấy Asius đen mặt ngồi một chỗ không nói chuyện, Diệp Hân Nguy trang điểm rất đậm đang ngang ngược quát mắng thợ trang điểm: “Các cô biết ai cho tôi đóng vai nữ chính không mà dám đối xử với tôi như thế hả?!”

Thấy Mộ Mãn Loan đã tới, nhà sản xuất như thấy cứu tinh: “Mẫn Loan, cô mau nghĩ cách đi!”

“Chuyện gì vậy?” Mộ Mẫn Loan bước tới bên cạnh Asius, cầm kịch bản lên.

“Hình tượng nhân vật của Diệp Hân Nguy là trong sáng thanh thuần, nhưng cô ta nhất quyết đòi trang điểm thật đậm, đi giày cao gót, váy ngắn, còn nói muốn bỏ diễn…”

Mộ Mẫn Loan quay sang nhìn tầng hai trường quay. Asius ung dung đứng đó, hờ hững nhìn cảnh này.

“Chị Hân Nguy, chị xinh đẹp tuyệt trần, cho dù không trang điểm cũng có thể lên hình rất đẹp.” Mộ Mẫn Loan mỉm cười pha một ly café đưa tới trước mặt Diệp Hân Nguy. Khuôn mặt không chút son phấn của cô lại gần, mặc dù không có trang sức, nhưng vẫn khiến người ta không thể dời mắt.

Mộ Mẫn Loan nói rất êm tai, nhưng gương mặt của cô khiến Diệp Hân Nguy rất ghen ty. Cô ta vươn tay muốn nhận ly café, lại thuận thế làm đổ ly café nóng hỏi. Café sắp đổ lên tay Mộ Mẫn Loan, Asius bỗng lao tới kéo Mộ Mẫn Loan ra. Anh ta không kiên nhẫn nói: “Đồ xấu xí, cô làm trò điên khùng gì vậy hả?”

Bình thường Asius rất dễ tính, nhưng nổi cáu cũng rất đáng sợ. Diệp Hân Nguy hơi rùng mình, nhưng vẫn mạnh miệng: “Tôi không cố ý nhé!”

Mộ Mãn Loan mỉm cười, võ lên cánh tay của Asius: “Ngôi sao lớn như chị Hân Nguy sao có thể cố ý muốn hất đổ café nóng lên người nhân viên đâu.

Asius, chuyện này mà truyền ra ngoài thì khó nghe lắm.”

Diệp Hân Nguy nghẹn họng. Cô ta không ngờ Mộ Mãn Loan lại chặn họng mình chỉ bằng một câu nói.

Đọc truyện chữ Full