DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 4667

Chương 4667

“Này…” Mộ Mẫn Loan nhìn chung quanh. Xe của Tô Duy Nam thật sự rất bắt mắt. Anh mới đỗ xe một lát mà đã rước lấy ánh mắt của không ít người.

“Ở đây đông người phức tạp, chỉ bằng chúng ta tự bắt taxi… Á!” Mộ Mãn Loan chưa dứt lời thì thấy Tô Duy Nam tới gân mình. Cô hét lên, lùi về sau theo bản năng, mãi tới khi sau eo đụng vào cửa xe mới dừng lại. Tô Duy Nam một †ay chống lên xe, động tác mập mờ: “Có phải cần anh bế em thì em mới chịu lên xe không?”

Nghe vậy, mặt Mộ Mãn Loan đỏ bừng. Cô vội lắc đầu: “Không cần, em sẽ tự lên xe.”

Chưa dứt lời, cô đã vội vàng chuẩn bị lên xe. Tô Duy Nam nhìn cô rồi xoay người ngồi vào ghế sau. Một lát sau, bên ngoài vang lên tiếng ồn ào. Thomas đang định lên xe khởi động xe thì xoay người gõ cửa kính xe. Mộ Mẫn Loan hạ cửa kính xuống.

“Chị dâu, Asius nói có chuyện gấp muốn tìm chị.”

Nghe thấy tên Asius, Mộ Mẫn Loan lập tức nhớ tới chuyện vừa rồi. Cô trâm mặt, bất mãn nói: “Thomas, anh chuyển lời giúp tôi, bây giờ tôi bận lắm, có gì sau này hãng nói.”

Tô Duy Nam cau mày, sau đó bình tính lại.

“À vâng.” Thomas gật đầu, xoay người rời đi. Cách đó không xa, hai vệ sĩ vóc dáng cao to đang chặn đường Asius. Mà vẻ mặt Asius rất bối rối. Anh †a muốn giải thích gì đó, ra sức muốn đi sang bên này. Mộ Mãn Loan nhìn Tô Duy Nam: “Hay là chúng ta đi trước đi.”

“Lỡ cậu ta muốn tìm em bàn chuyện công việc thì sao? Làm thế có phải là quá không chuyên nghiệp không?” Tô Duy Nam nhúc nhích cổ tay, coi như hài lòng với thái độ của Mộ Mãn Loan.

Cô mặc áo khoác, thản nhiên nói: “Em mà không chuyên nghiệp à?”

Mộ Mẫn Loan nghẹn cơn tức, nhưng vì Tô Duy Nam ngồi bên cạnh nên cô không thể kể lại chuyện vừa rồi. Lần trước cô chỉ nhảy một điệu jazz với Asius, Tô Duy Nam về nhà suýt nữa không ăn sống nuốt tươi mình. Lần này nếu anh ấy biết…

Mộ Mẫn Loan buồn bực: “Cho dù em không chuyên nghiệp thì sao? Em không phải là thánh nhân, luôn có tính Tình!”

Tô Duy Nam rất thông minh, Mộ Mãn Loan chưa bao giờ để cảm xúc của mình quá lộ liễu. Nhưng lúc này cô cứ như đang né tránh tiếp xúc với Asius, chắc chắn là có vấn đề.

Anh ngồi tao nhã, ánh mắt lóe lên: “Không vội, chờ Thomas xử lý xong rồi sẽ lái xe. Hai người không phải là CP sao? Làm vậy sẽ dễ nảy sinh mâu thuần”

“Em không muốn gặp anh ta.”

Tô Duy Nam nói ẩn ý: “Trông em thế này, chẳng lẽ cậu ta bắt nạt em?”

Mộ Mãn Loan giật mình, cười gượng: “Làm gì có chuyện đó. Anh ta có thể bắt nạt gì được em? Chẳng lẽ làm chuyện nhàm chán như cưỡng hôn hay sao?”

Ánh mắt Tô Duy Nam lóe lên, khí áp chung quanh giảm xuống. Đúng lúc này, tiếng ồn ào vang lên ngoài cửa xe. Mộ Mẫn Loan quay sang thì thấy có hai người đang dây dưa trước cửa xe.

Thomas cố gắng ngăn cản: “Asius, bây giờ Mộ Mãn Loan không muốn gặp anhI”

Nhưng Asius đã kêu lên: “Mẫn Loan, tôi biết cô đang ngồi trong xe! Xin lỗi vì chuyện vừa rồi. Tôi không nên nhất thời xúc động cưỡng hôn côi”

Mộ Mãn Loan há hốc mồm, vừa uống nước xong đều phun ra hết. Asius cũng thừa dịp Thomas đang điếng người mà lại gần.

Lúc này, Mộ Mãn Loan hoàn toàn chấn kinh, thậm chí quên mất dâng cửa kính xe lên. Thấy Mộ Mãn Loan ngây ra như phông, Asius tiến lên muốn năm tay cô, khi sắp đụng tới, anh ta lại dừng bước: “Mãn Loan, vừa rồi xin lỗi, tôi không nên ép cô.”

 

Đọc truyện chữ Full