DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 4680

Chương 4680

Cặp mắt Tô Lam trợn tròn.

Sau khi nghe thấy giọng nói của Quan Triều Viễn, cô vốn đã sợ choáng váng đột nhiên phục hồi tinh thần lại.

Nước mắt lớn chừng hạt đậu lại trào ra: “Tổ…”

Cô còn chưa nói hết câu, Quan Triều Viễn đã kéo cô ra khỏi lòng ngực mình.

Sau khi khuôn mặt lo lắng kia thấy cô không sao, chớp mắt anh đã biến sắc mặt, hóa thành lửa giận ngập trời: “Tô Lam, bình thường em có ngu cũng thôi đi, vì sao tới lúc này em còn không mang theo đầu óc!”

“Em có biết chỉ cần em ở đây lâu thêm một chút nữa thôi sẽ mất mạng không!”

“Đã tới lúc này rồi em còn ôm cái hộp nát này làm gì?”

Nói xong, Quan Triều Viễn trực tiếp giật lấy bình giữ nhiệt trong tay cô, nện mạnh xuống đất như đang phát ti3t.

Tô Lam còn chưa tỉnh hồn cứ như vậy bị Quan Triều Viễn chửi mắng một trận.

Cô chỉ cảm thấy lòng mình chất đầy uất ức không cách nào nói thành lời.

Nước mắt nóng bỏng lập tức rơi xuống.

Cuối cùng cô không nhịn được mà khóc rống lên: “Quan Triều Viễn, canh gà này là em cố ý đưa tới cho anhl”

“Ở đây quá tối, anh không biết em đã sợ hãi tới mức nào đâu, vậy mà anh còn mắng eml”

Ánh đèn u ám chiếu tới gương mặt đầy nước mắt của Tô Lam.

Sau khi Quan Triều Viễn nhìn thấy, trái tim như bị thứ gì đập thật mạnh.

Vừa chua xót vừa mềm nhũn, còn có chút chát chát.

Tuy nhiên, càng nhiều hơn là cảm giác ngọt ngào.

Tô Lam khóc rất lớn, cả người vì suy yếu mà trực tiếp ngất đi.

“Tô Lam!”

Nhìn Tô Lam đã ngất đi, Quan Triều Viễn chỉ cảm thấy trái tim như đột nhiên bị móc rỗng.

Cảm giác này không phải lần đầu tiên.

Nhưng mỗi một lần anh đều cảm thấy đau thấu tim gan.

Anh ôm Tô Lam lên, vọt như điên ra ngoài.

Bệnh viện trung tâm thành phố Ninh Lâm.

Quan Triều Viễn chật vật đứng ngả nghiêng bên cạnh giường phẫu thuật.

Hai mắt Tô Lam nhắm chặt, mặt tái xanh.

Mà cả người Quan Triều Viễn lại toát ra khí áp lạnh băng, hệt như một pho tượng.

Toàn thân cao thấp đều tản ra hơi thở kinh khủng người lạ chớ gần.

Nếu không phải còn có thể nghe được hô hấp nặng nề.

Đoán chừng bác sĩ đang cấp cứu bên cạnh sẽ cho rằng anh chỉ là một pho tượng.

Lúc này, đột nhiên bên ngoài có tiếng cãi vã huyên náo truyền đến.

“Ôi trời ơi, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”

“Thưa anh, bác sĩ đang cấp cứu bên trong, anh không thể đi vào!”

Đọc truyện chữ Full