DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 4692

Chương 4692

Từ sau khi tên này biết mình thiếu chút nữa đã trở thành trợ lý cho Lê Chí Sơn.

Anh ta như kẹo da trâu, mình đi tới nơi nào anh ta theo tới nơi đó.

“Giáo sư Lục, sao anh cũng tới đây?”

Tô Lam vừa thấy Lục Mặc Thâm, mí mắt lập tức nhảy lên.

Anh ta đến, có phải đồng nghĩa với tỷ lệ Quan Triều Viễn cũng sẽ tới trở nên lớn hơn?

Dường như Lục Mặc Thâm hơi kinh ngạc: “Lẽ nào Quan Triều Viễn không tới sao?”

“Ban nấy anh ấy còn gọi điện thoại cho tôi hỏi xem buổi diễn thuyết bắt đầu lúc mấy giờ.”

“Tôi kêu anh ấy điện thoại cho cô, nói là hẳn cô hiểu rõ hơn tôi.”

“Cái gì? Là anh kêu anh ấy gọi điện thoại cho tôi?”

Tô Lam hô lên một tiếng sợ hãi, sau đó trực tiếp đứng lên.

Vậy có phải điều đó có nghĩa, mới vừa rồi Quan Triều Viễn vừa kết thúc cuộc gọi với Lục Mặc Thâm.

Sau đó đã yên lặng nghe thấy lời nói xạo của mình?

Trời ạI Xong đời!

“Không được, tôi phải đi ngay!”

Lúc này Tô Lam đã không thể quan tâm tới chuyện liệu mình có làm lỡ công việc hay không.

Cô quơ lấy tư liệu chuẩn bị chạy trốn.

Chẳng qua cô còn chưa kịp đứng dậy tiếng phát thanh đã vang lên.

“Mọi người im lặng một chút, an tĩnh một chút!”

Sau đó, hiệu trưởng Lý đang đứng trên bục giảng mở miệng nói chuyện lại cau mày, nhìn chằm chằm Tô Lam chuẩn bị đứng dậy rời đi.

Ánh mắt kia khiến Tô Lam cảm thấy rất áp lực, vốn không cách nào bước chân rời đi được.

Cô chỉ có thể lại lân nữa ngồi xuống.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Hiện tại, tôi có một tin tức tốt và một tin tức xấu muốn tuyên bố cho mọi người.”

hiệu trưởng Lý mới vừa nói lời này, dưới đài lập tức vang lên tiếng nghi ngờ.

Hiệu trưởng Lý dùng tay quơ quơ, ra hiệu cho mọi người im lặng lại.

Ông ta hắng giọng: “Đầu tiên, tôi phải xin lỗi mọi người ở đây.”

“Bởi vì đột nhiên tổng giám đốc Lê có việc bận, cho nên không cách nào tới đây tiến hành diễn giảng.”

Hiệu trưởng Lý mới vừa nói ra lời này, toàn bộ hội trường đã trực tiếp bùng nổ.

“Trời ạ, sao có thể như vậy được?”

“Hôm nay chúng ta tới là vì xem Lê Chí Sơn, vì sao đột nhiên lại hủy bỏ?”

“Kháng nghị, chúng tôi kháng nghị!

Rất quá đáng!”

Mà Tô Lam cũng ngây dại.

Cái gì? Lại có thể bị hủy bỏ thật?

Cô không dám tin quay đầu, nhìn về phía người đàn ông đang ngồi trên ghế cách đó không xa.

Ánh mắt anh ta như đang nói: Tôi đã nói rồi đúng không!

 

Đọc truyện chữ Full