DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 4710

Chương 4710

“Không phải cô Quan Nhã thiếu người để cô ấy sai sử sao?”

“Cháu nghĩ mặc như vậy mới có thành ý, đúng không?”

Vì vậy Tô Lam cũng không quan tâm tới lời ngăn cản của Lâm Mộc mà trực tiếp xuống lầu.

Khi Quan Nhã thấy Tô Lam mặc trang phục như vậy đi tới, sắc mặt hơi cứng đờ một chút.

Chẳng qua chị ta nghĩ một hồi lại thông suốt.

Rõ ràng Tô Lam đang dùng khổ nhục kết Buổi tối Quan Triều Viễn trở lại, thấy cô mặc như vậy.

Nói không chừng còn cảm thấy mình vấn luôn ngược đãi cô!

Dù sao thì nếu đã vậy, chi bằng mình cứ ngược triệt cô triệt để một chút!

“Hạt dẻ tôi kêu cô lột tối hôm qua đâu? Cúng tế phải dùng!”

Tô Lam cười nhẹ nói: “À, số hạt dẻ kia sao! Đêm qua cháu đã kêu Triều Viễn giải quyết giúp cháu rồi, anh ấy nói đợi buổi tối sẽ đưa tới.”

Vừa nghe thấy lời này, mặt Quan Nhã lập tức thay đổi: “Tô Lam, rốt cục cô có lầm hay không vậy?”

“Thời gian của Triều Viễn là dùng để kinh doanh ký hợp đồng, không ngờ cô lại kêu nó lột hạt dẻ giúp cô, cô thật quá đáng!”

Tô Lam mở trừng hai mắt, không nói gì.

“Sớm biết vậy tôi đã không trông cậy vào cô! Quay đầu đã làm phiền Triều Viễn, ông cụ lại mắng tôi!”

Quan Nhã vô cùng căm tức đeo bao †ay vào, chuẩn bị khởi công chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.

Ngược lại Tô Lam vừa nghe đến thanh danh ông cụ Quan.

Lập tức cười tủm tỉm tháo găng tay của Quan Nhã xuống, tự mình nhanh chóng đeo lên: “Gô à, việc bẩn thỉu cực nhọc như vậy cứ để cháu làm chol”

Quan Nhã hừ lạnh một tiếng, xoay người đi làm việc khác.

Mặc dù hiện tại đã vào đầu thu, nhưng khí trời giữa trưa vẫn có chút nóng bức.

Trong lúc Tô Lam đang bận bịu, trên mặt dính ít bột mì.

Mái tóc vô cùng xốc xếch ngồi giữa vườn hoa.

Cô phải chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cần chiên.

Vội vàng tới khí thế ngất trời, từng giọt mồ hôi tí tách rơi xuống.

Cô đã bị mặt trời buổi sáng chiếu tới choáng váng.

Cô có phần không chịu nổi nữa mà ném chiếc đũa ra: “Thật là, dựa vào cái gì mà chỉ có một mình tôi loay hoay ở đây tới choáng váng đầu óc chứi”

“Bắt nạt người cũng không thể bắt nạt như vậy được!”

Tô Lam càng nghĩ càng không phục, có chút hổn hển lấy di động ra, nhấn dãy số của Quan Triều Viễn.

Điện thoại đổ chuông vài lần sau đó đã được kết nối.

Đầu kia, Quan Triều Viễn còn chưa mở miệng nói chuyện, Tô Lam đã há miệng liên mồm tố cáo: “Quan Triều Viễn, rõ ràng là cúng tế của dòng tộc nhà họ Quan các anh.”

“Vì sao một mình em phải ngồi dưới nắng hè chói chang bận bịu tới choáng váng đầu óc, thật không công bằng! Em kháng nghị!”

Đầu bên kia điện thoại, khóe miệng Quan Triều Viễn nhẹ nhàng cong lên: “Em đã biết rõ cô cố ý nhằm vào em, sao em còn muốn cẩn trọng làm việc? Lẽ nào em không biết phá hư sao?”

Đọc truyện chữ Full