DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 4725

Chương 4725

Cô ta còn chưa nói hết câu đột nhiên cảm thấy cổ mình bị người bóp chặt.

Là Quan Triều Viễn!

Tay anh càng nắm càng chặt, Hạ Phi Dương cảm thấy vô cùng khó thở, vội la lên: “AI Cứu mạng…

Bởi vì cả người cô ta đã bị Quan Triều Viễn nhấc bổng lên, sau đó dùng lực ấn lên trên tường bên cạnh.

Người đàn ông trước mặt, trên dưới quanh thân đều tản ra hơi thở hết sức k hủng bố: “Cô đã nói chuyện này cho Tô Lam?”

“Đây vốn là sự thực…”

Khuôn mặt Hạ Phi Dương đỏ bừng lên, cô ta vô cùng chật vật mở miệng.

Quan Triều Viễn ném cô ta xuống đất, sau đó vội vàng chạy nhanh ra phía ngoài.

Tô Lam, em đúng là cô gái ngu ngốc!

Trong sảnh lớn biệt thự nhà họ Quan.

Ông cụ Quan bình tĩnh không gì sánh được nhìn trò hài do Tô Lam đích thân đạo diễn ra.

Mấy bà cô còn đang không ngừng tố cáo: “Anh cả, anh xem đi, ngay cả bài vị của ông cụ và tất cả mọi thứ đều bị cô †a dốc ngược lên!”

“Sao loại phụ nữ này có thể bước vào cửa nhà họ Quan được? Đúng là cực phẩm!”

“Tôi nghe nói cô cháu dâu này còn được anh gật đầu công nhận, sao anh có thể hồ đồ như vậy?”

“Cưới loại đàn bà chanh chua này vào cửa sẽ chỉ khiến nhà họ Quan hỏng bét!”

Từ đầu tới đuôi, ông cụ Quan không nói lời nào.

Ông ấy cau mày, dáng vẻ thờ ơ.

Thấy đám bà cô cuối cùng cũng yên Tĩnh lại, ông ấy mới lười biếng nhìn lướt qua bài vị ông cụ, còn có ảnh chụp rơi dưới đất: “Khi mấy lão đầu kia còn sống thích nhất là lật bàn, lúc này vừa lúc để bọn họ biết được cảm giác khi bị người khác lật bàn là thế nào.”

Mấy bà cô không thể tin vào tai mình.

Bọn họ không ngờ, vậy mà ông cụ Quan lại nhẹ nhàng bỏ qua chuyện này như vậy.

Chẳng lẽ ông ấy còn muốn che chở cho người đàn bà chanh chua kia sao?

“Được rồi, tất cả các người đều là người đã bước nửa chân vào đất, cùng nhau khó xử một cô bé như vậy làm gì?

Không biết xấu hổ saol”

“Tôi nói này, nếu đổi lại, là mấy người lâm vào hoàn cảnh như con bé, sợ răng các người đã sớm giơ dao phay lên ân cần thăm hỏi tổ tông mười tám đời người ta rồi!”

Ông cụ Quan nói chuyện, giọng điệu vô cùng ôn hoà.

Ông ấy đưa tay gõ nhẹ lên bàn: “Nếu ngày cúng tế của gia tộc đã biến thành như vậy, sau này không cần phải tiếp tục thêm nữa, tất cả giải tán đi!”

“Nên về thì về, nên làm gì thì làm việc đói”

“Chuyện của nhà họ Quan chúng tôi còn chưa tới phiên đám phụ nữ đã gả ra ngoài như các người chạy đến khoa tay múa chân!”

“Anh cả, anh nói vậy là có ý gì?”

Không để đám phụ nữ này đuổi theo mình mồm năm miệng mười nói nhảm không ngừng, một mình ông cụ quay về phòng.

Đọc truyện chữ Full