DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 4734

Chương 4734

Lế nào người mẹ Nam nói là đạo diễn quốc tế hạng nhất Thẩm Thiên Nhật sao?

“Thẩm Thiên Nhật, chuyện kia đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi, anh đừng tưởng anh tìm Diệp Hân Nguy tới đây giả thần giả quỷ, tôi sẽ thay đổi quyết sách của mình. Tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh! Vĩnh viễn!”

Lạnh lùng nói xong lời này, sau đó Vu Thắng Nam trực tiếp cúp điện thoại.

Mộ Mãn Loan vội vàng xoay người rời đi.

Cô biết, mẹ Nam không thích người khác nghe ngóng bất cứ chuyện gì liên quan tới bà ta.

Mà cô không biết, cô mới vừa xoay người, điện thoại của Vu Thắng Nam lại vang lên.

“Thẩm Thiên Nhật, nếu như ông còn tiếp tục mặt dày như vậy, đây sẽ là lần cuối cùng tôi nhận điện thoại của ông!”

Giọng nói của Vu Thắng Nam lãnh khốc không gì sánh được.

Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Thẩm Thiên Nhật mang theo một tia lo lắng: “Thắng Nam em hãy nghe anh nói, anh nghỉ ngờ Diệp Hân Nguy là con gái của anh.”

“Anh nói cái gì?”

Sau khi Vu Thắng Nam nghe được câu này, cả người lập tức cứng đờ ra.

Môi bà ta nhẹ nhàng run rẩy vài cái, đóng đóng mở mở, cuối cùng không thể nói ra được một chữ nào.

Ngay cả bàn tay đang cầm điện thoại cũng bắt đầu không kiềm chế được mà như nhữn ra.

Mãi nửa ngày sau, bà ta mới bén nhọn mở miệng: “Thẩm Thiên Nhật, anh đừng nói đùa, chuyện này rất nghiêm trọng!”

“Tuy rằng anh cũng không chắc chắn hoàn toàn, nhưng chỉ cần có một phần vạn hy vọng, anh không thể từ bỏ.”

“Em chờ anh, anh nhất định sẽ nghĩ biện pháp tìm hiểu rõ chuyện này! Tút tút tút…”

Sau khi Thẩm Thiên Nhật nói xong mấy lời này đã cúp điện thoại.

Vu Thắng Nam đứng tại chỗ, đầu ngón tay không nhịn được nhẹ nhàng run lên.

Bên tai bà ta còn vang lên giọng nói tràn ngập áy náy của Thẩm Thiên Nhật.

“Diệp Hân Nguy có thể là con gái của anh…”

Sắc mặt Vu Thắng Nam trăng bệch, bà ta xoay người đi về phía studio ảnh.

“Mẹ Nam, cô tới rồi!”

Mộ Mãn Loan vừa thấy Vu Thắng Nam đi tới, cười yếu ớt tiến lên chào hỏi.

Nhưng lúc này Vu Thăng Nam lại như lạc hồn, trực tiếp làm như không nhìn thấy cô ấy.

Chỉ thấy bà ta vượt qua Mộ Mẫn Loan, một phát bắt được cánh tay Bích Xuân: “Diệp Hân Nguy đâu?”

Bích Xuân sửng sốt: “Cô Diệp nói cô ấy đang ở trong xe chờ ngài cùng tới sân bay.”

Vu Thắng Nam xoay người bước thật nhanh về phía cửa thang máy, thậm chí còn quên cả cầm túi xách của mình theo.

Lúc này Bích Xuân không thể thoát thân được, bèn quay đầu nhìn về phía Mộ Mãn Loan đang đứng bên cạnh: “Mẫn Loan, mẹ Nam quên cầm túi xách rồi, chị có thể giúp em đưa túi xách cho mẹ Nam không? Hiện tại em nhất định phải ở đây theo dõi tình huống, không cách nào rời đi được.”

Mộ Mãn Loan gật đầu, đưa tay nhận lấy túi xách: “Để tôi mang đi cho!”

Đọc truyện chữ Full