DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 4744

Chương 4744

Hạ Phi Dương đứng trên đài lập tức giật lấy microphone từ trong tay người dẫn chương trình: “Cô Tô, cô định đi đâu vậy?”

Tô Lam hơi xấu hổ gãi đầu, có chút không nguyện ý xoay người lại.

“Thế nào, cô sợ sau khi lên đài rồi sẽ không có người nào giơ bài sẽ rất mất mặt sao? Cô đang định chạy trốn?”

Hạ Phi Dương vừa nói ra lời này vừa đi tới bên cạnh cô.

Cô ta đưa tay kéo lấy cánh tay cô, trực tiếp kéo Tô Lam xoay người lại.

“Ôi trời ơi, xấu quái”

Tô Lam mới vừa xoay người, ánh đèn chói mắt lập tức chiếu tới một gương mặt vô cùng quỷ dị.

Trên gương mặt đó trang điểm đậm hơn mới vừa rồi một chút, nhưng thoạt nhìn dường như không thay đổi quá nhiều.

Thế nhưng không biết vì sao lại khiến người nhìn cảm thấy có chút không thích hợp.

Cặp mắt kia vô cùng không có thần, mũi cũng tịt lít.

Một khuôn mặt được hóa trang giống cái đầu heo, miệng thực sự là dày giống mõm heo vậy, quả thật là rất khó coi.

Hạ Phi Dương thấy vậy suýt chút nữa cười không ra hơi: “Hiện tại có ai còn muốn ra giá không?”

Lúc nấy khi Tô Lam bước vào phòng khiêu vũ, bản thân vẫn nghĩ rằng cô ấy rất xinh đẹp.

Chắc chắn lúc nấy mình bị hoa mắt rồi!

Cô ta thực sự coi người phụ nữ không có mắt nhìn, trang điểm xấu như vậy thành đối thủ cạnh tranh của mình.

Hạ Phi Dương thấy rất cạn lời.

Giọng nói của Hạ Phi Dương vừa dứt, dưới khán đài bỗng im lặng.

Mười giây trôi qua, không hề có ai giơ thẻ cả.

Tô Lam ngượng ngùng đứng trên sân khấu, căm phẫn nhìn Quan Triều Viễn đang nhởn nhơ tự đắc bên cạnh.

Tên khốn bụng dạ đen tối này, anh ta vừa nói có thể nhờ stylist dặm lại lớp trang điểm cô.

Cuối cùng lại biến cô thành bộ dạng này, còn bị Hạ Phi Dương bắt được, thật sự là mất mặt quá đi mất.

“Vẫn chưa có ai muốn ra giá? Nếu không có ai muốn ra giá, tư cách tham gia của Tô Lam sẽ bị hủy bỏ.”

Hạ Phi Dương đang đứng ở một bên trực tiếp thay thế người dẫn chương trình, bắt đầu chế giễu.

Ngay khi cô ta chuẩn bị gán cho Tô Lam một định nghĩa “chẳng có ai cần”

Trong một góc khuất trên tầng hai, một giọng nói đột nhiên vang lên: “Ba mươi tỷ!”

“Phụt!”

Không chỉ những người có mặt chết lặng, ngay cả Tô Lam đang đứng giữa sân khấu cũng suýt sặc nước miếng.

Không phải chứ, mình xấu tới mức này rồi, vẫn còn có người ra giá sao?

Hơn nữa còn trả ba mươi tỷ?

Cho dù người đó thực sự muốn cứu cô khỏi thời khắc xấu hổ này.

Tô Lam vẫn không nhịn được mà thốt ra một câu trong lòng: Người này có bị mù không?

 

Đọc truyện chữ Full