DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 4751

Chương 4751

Vì trang trí bên trong tỉnh xảo như một cung điện.

Nó nên được coi là câu lạc bộ tư nhân sang trọng nhất ở thành phố Ninh Lâm!

“Cô Tô, khách đang ở bên trong, mời cô tự mình đi vào đi!”

Người phụ nữ dẫn Tô Lam đến cửa, rồi quay người rời đi.

Tô Lam đứng bên ngoài cửa, sự †ò mò của cô hoàn toàn bị khơi dậy.

Cô nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, bước từng bước trên thảm đỏ trước mặt.

Đỉnh đầu là chiếc đèn chùm pha lê nhiều màu sắc, bên tai là tiếng nhạc violin du dương, độc đáo.

Có một bóng người rất quen thuộc bên cạnh bàn ăn.

Đôi mắt Tô Lam lóe lên, đột nhiên cô cảm thấy người đó có vẻ hơi quen thuộc.

Ngay khi cô muốn tiến tới gần để nhìn cho rõ hơn, đột nhiên một bóng người đứng trước mặt cô.

“Trợ lý Lâm, sao lại là anh?”

Tô Lam ngạc nhiên nhìn người trước mặt, chỉ thấy trợ lý Lâm mỉm cười: “Không phải tôi thì là ai?”

Khi nói đến đây, mặt anh ta lại đột ngột sụp xuống, giả vờ buồn bã: “Cô Tô, tôi chỉ thay đổi trang phục thôi mà cô đã không nhận ra tôi, thật sự khiến tôi rất buồn!”

Nghe anh ta cố ý kìm nén cổ họng, Tô Lam nhất thời kịp phản ứng lại.

Cô che miệng không dám tin: “Không ngờ lại là anh!”

“Đêm nay là một đêm vài chục tỷ đó, cô liệu mà tận hưởng nó đi!”

Nói xong, trợ lý Lâm quay người rời đi.

Chỉ còn một mình Tô Lam đứng ngẩn người.

Dưới ánh đèn mờ ảo, một bóng dáng quen thuộc từ từ quay người lại.

Vậy mà lại là Quan Triều Viễn!

Tô Lam sững sờ một lúc.

Hôm đó người bỏ ra ba nghìn tỷ đấu giá cô không ai khác chính là Quan Triều Viễn!

Chỉ là anh ấy không đích thân ra mặt mà nhờ trợ lý Lâm giúp đỡ.

Quan Triều Viễn vẫn đứng đó, trong mắt anh hiện lên ý cười.

Dường như anh ấy có vẻ thích thú với sự hoang mang của cô.

Vốn nghĩ rằng Tô Lam sẽ kêu lên và lao thẳng vào vòng tay anh.

Nhưng anh không ngờ rằng cô lại xông đến với một cơn thịnh nộ.

“Quan Triều Viễn, anh thấy rằng trêu đùa em rất vui phải không?”

Quan Triều Viễn ngay lập tức trợn tròn mắt.

Anh chưa kịp hồi phục tinh thần đã nghe thấy tiếng than thở của Tô Lam: “Lúc đầu làm cho người ta xấu xí, không phải là muốn xem em mất mặt trên sân khấu sao?”

“Nhưng tại sao cuối cùng lại bỏ ra ba nghìn tỷ để đấu giá?”

“Nếu đã đấu giá cho em rồi, sao không đích thân đứng ra, còn để trợ lý Lâm ra giúp đỡ?”

Cô cúi đầu, không muốn Quan Triều Viễn nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của mình: “Lẽ nào anh sợ mọi người biết được quan hệ giữa anh và em như vậy sao, sợ em làm mất mặt anh đến vậy sao?”

“Tô Lam!”

Đọc truyện chữ Full