DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 4766

Chương 4766

Chẳng qua cô ta còn chưa kịp đi khỏi, Tô Lam đã cản lại: “Đi cũng được, xin lỗi Bát Tử đi đã.”

Tô Lam vừa kiểm tra Bát Tử, phát hiện nó cũng không có gì đáng ngại.

Nhưng Diệp Hân Nguy đúng là quá đáng.

Nếu không cho cô ta chút giáo huấn, chỉ sợ cô ta sẽ càng ngày càng làm càn.

Mà Diệp Hân Nguy đứng một bên nghe được lời này sau, thực sự như vừa nghe được một trò đùa thiên cổ: “Tô Lam, cô mới nói cái gì? Cô muốn tôi xin lỗi chó, cô điên rồi hải”

Nhưng ánh mắt của Tô Lam đầy kiên định.

Tâm mắt cũng nhìn thằng vào Diệp Hân Nguy.

Giống như hôm nay cô ta không xin lỗi, đừng mong bước chân ra khỏi đây.

“Tô Lam, cô đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước!”

Diệp Hân Nguy nhìn thái độ của Tô Lam, muốn cười thành tiếng.

Có điều có Quan Triều Viễn ở đây, cô ta cũng không dám nói càn.

Tô Lam lười giải thích với cô ta, chỉ là dùng ánh mắt sáng quắc nói với cô †a: “Tôi nói xin lỗi!”

“GI”

Một câu Diệp Hân Nguy cũng nói không hết.

Hai người giằng co một hồi lâu, cuối cùng cô ta cũng bại trận dưới ánh mắt của Quan Triều Viễn.

Trong lòng cô ta thâm mắng, cũng chỉ là một con chó thôi mà.

Ra đường cũng có thể bị xe đâm chết, sao lại chạy tới chỗ cô ta gây rối.

Nhưng bên ngoài, cô ta ngại Quan Triều Viễn, tát cả khó chịu ra đến miệng lại thành: “Thực xin lỗi!”

Tô Lam cay mày: “Cô nói cái gì?

Nói lớn lên.”

“Tô Lam, cô đừng có mà quá đáng!”

Diệp Hân Nguy hung tợn nhìn Tô Lam.

Thình lình, Quan Triều Viễn ở phía sau Tô Lam phát ra một tia nhìn hung tợn Ánh mắt đe dọa sắc như dao bắn tới cô ta.

Tim Diệp Hân Nguy cũng run lên.

Quan Triều Viễn có thể lực thế nào, cô †a tất nhiên là biết.

Đấu với Quan Triều Viễn chỉ có rước nhục vào thân, hôm nay đúng là xui tận mạng.

Nhãn nhịn cho gió yên biển lặng vậy!

Nghĩ xong, Diệp Hân Nguy chỉ có thể gian nan xoay người.

Đi tới trước mặt Bát Tử, cô ta cúi người, thanh âm cũng trang trọng hơn: “Thực xin lỗi, tao không nên đá mày… ÁI”

Lời giải thích còn chưa nói hết, Bát Tử như đã nghe được tiếng lòng của cô †a, chân sau run lên, trực tiếp tặng một bãi nước tiểu lên đầu cô tai Diệp Hân Nguy thét chói tai lùi về sau, không nghĩ tới nó đã tè bậy vào váy cô, bây giờ lại thêm một bãi thẳng vào đầu.

“Trời đất! Kinh tởm quá, chân đau quá, huhu…”

Diệp Hân Nguy vừa xấu hổ vừa bẩn, ngồi dưới đất khóc rống lên.

Đọc truyện chữ Full