DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 2088

Chương 2088

Viên Thanh Y dù đã rất tức giận nhưng vẫn nở nụ cười: “Tối hôm qua có người gọi điện thoại bảo cô làm chứng, hỏi về việc từ mười một giờ rưỡi đến mười hai giờ mười Diệp Phi (Phàm) có phải ở chỗ cô hay không…”

“Điện thoại?”

Đường Nhược Tuyết hơi híp mắt sau đó ngẩng đầu cất lời: “Không sai, hình như là có cuộc điện thoại như vậy, còn là một người phụ nữ gọi đến.”

“Hiện giờ giữa tôi và Diệp Phi (Phàm) không có quan hệ gì cả, anh ta ở lại biệt thự nhà họ Đường cũng là anh ta muốn, không phải do tôi níu kéo anh ta.”

“Vì vậy nghe thấy cuộc điện thoại của cô bạn gái xinh đẹp của anh ta để xác nhận hành tung của anh ta, tôi lười phải trả lời những thứ rối rắm này nên phủ nhận bản thân đã gặp Diệp Phi (Phàm).”

Cô nói chuyện với vẻ mặt bông đùa: “Bọn họ náo loạn như thế nào là chuyện của bọn họ, tôi không muốn dính dáng vào.”

“Đó là điện thoại của phía cảnh sát, không phải là của cô gái nào đó ghen tuông dò hỏi.”

Viên Thanh Y chỉ tiếc không thể gắt gỏng hơn, hét lên: “Diệp Phi (Phàm) muốn tìm cô làm nhân chứng thời gian, kết quả cô lại nói mình không gặp anh ấy.”

“Cô có biết những lời giận lẫy của cô, phủ nhận một cái đã đem đến cho Diệp Phi (Phàm) bao nhiêu phiền phức không?”

Cô ấy tức sôi máu: “Một đám người muốn anh ấy chết đang dương dương đắc ý kia kìa.”

“Cái gì? Phía cảnh sát? Nhân chứng thời gian?”

Đường Nhược Tuyết trong lòng thấp thỏm không yên, nụ cười cũng trở nên cứng nhắc: “Diệp Phi (Phàm) rốt cuộc như thế nào rồi?”

“Như thế nào rồi? Sắp bị cô hại chết rồi.”

Viên Thanh Y cười lạnh một tiếng: “Anh ấy bây giờ trở thành kẻ bị tình nghi nhất của vụ án giết hại Đoan Mộc Xương.”

“Lời phủ nhận của cô cũng khiến cô trở thành nhân chứng vô hiệu, phía cảnh sát cũng sẽ không tìm cô lấy lời khai nữa.”

“Một khi không thể chứng minh hành tung của bản thân trong khoảng thời gian đó, tình hình của Diệp Phi (Phàm) sẽ càng rối ren hơn.”

“Cho dù là như vậy, Diệp Phi (Phàm) cũng bảo tôi không được quấy rầy cô, anh ấy vẫn có thể tìm cách giải quyết mối nguy hiểm.”

Cô ấy cắn đôi môi đỏ hồng: “Tôi thật sự không nhẫn nhịn được nữa, trước giờ chưa từng thấy người phụ nữ nào vì giận dỗi mà đẩy người đàn ông của mình vào chỗ chết.”

Đường Nhược Tuyết sửng sốt: “Cái gì? Giết hại Đoan Mộc Xương?”

Ánh mắt của Viên Thanh Y vô cùng lạnh lẽo: “Đường Nhược Tuyết, tự mình thu xếp ổn thoả đi.”

“Tôi hy vọng sau này cô đừng tiếp cận Diệp Phi (Phàm) nữa, cô không biết quý trọng, vẫn còn một đám phụ nữ biết quý trọng.”

Nói xong, Viên Thanh Y liền chui vào chiếc Audi, đạp chân ga một cái lao ra khỏi biệt thự nhà họ Đường…

“Chuẩn bị xe, chuẩn bị xe, đến cục cảnh sát.”

Viên Thanh Y đập mạnh vào chiếc cửa sắt một tiếng, mới khiến Đường Nhược Tuyết đang rất áy náy kịp phản ứng lại, cô vội vàng ra lệnh cho vệ sĩ: “Kiểm tra lại camera quan sát ở biệt thự, đặc biệt là đoạn ghi hình từ lúc mười một giờ rưỡi đến mười hai giờ rưỡi.”

Cô ra lệnh cho vệ sĩ: “Nhanh!”

Vệ sĩ nhà họ Đường lập tức bận bịu.

Một lúc sau, một vệ sĩ chạy qua kêu lên: “Chủ tịch Đường, camera quan sát…camera quan sát… tối hôm qua bị hỏng rồi không quay lại được…”

“Cái gì? Camera quan sát hư rồi?”

“Lúc bình thường thì không sao, sao hôm qua lại hư?”

“Còn nữa camera quan sát tối hôm qua bị hư, sao không sửa lại? Để đến tận bây giờ mới nói cho tôi biết?”

Đọc truyện chữ Full