DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phong Thần Châu
CHƯƠNG 25

Chương 25: Dãy núi Lăng Vân

"Kêu la om sòm cái gì, không có phép tắc gì cả!"

Tần Ninh nhìn Tần Hâm Hâm khiển trách.

"Ninh ca, trưởng tộc gọi huynh..."

“Biết rồi!”

Tần Ninh lúc này mới quay đầu lại, nhìn Thánh Tâm Duệ nói: "Từ hôm nay, ngươi sẽ là tiểu đồng hầu việc luyện đan cho ta. Mà bây giờ ta không có lễ vật gì tặng cho ngươi cả!"

"Nhưng vì ngươi đã là một linh đan sư, nên ta sẽ cho ngươi một cơ hội để hỏi ta ba điều mà ngươi không thể hiểu được trong thuật luyện đan".

"Nhớ kỹ, ngươi chỉ có ba câu hỏi. Hãy hỏi bất cứ điều gì mà ngươi muốn biết. Mà ngươi cũng không cần phải hỏi ta ngay bây giờ. Sau này nghĩ kỹ rồi hỏi!"

Tần Ninh dặn dò xong liền rời khỏi tiểu viện.

“Cha...”

Đỗ Tư Viễn lúc này mới đi vào trong tiểu viện.

“Im miệng!”

Đương nhiên Đỗ Triết biết con trai mình muốn hỏi gì, nhưng bây giờ làm sao có thể nói ra ở đây được.

Đừng nói là Thánh Tâm Duệ, chính bản thân ông ta khi nhìn thấy thuật luyện đan của Tần Ninh xong cũng rất muốn hỏi Tần Ninh đã luyện chế ra đan dược có đan văn như thế nào. Tiếp tục ủng hộ website T*amlinh2*47.*com nha !

Thánh Tâm Duệ lúc này giống như có được bảo bối, liền nói: "Đỗ Triết, Đỗ Tư Viễn, cha con các người nghe ta dặn, ở đây bảo vệ Tần gia, ta bây giờ lập tức trở lại Đế Đô!"

"Nếu như Tần huynh bất ngờ xảy ra chuyện gì, ta sẽ hỏi tội cả hai người!"

“Vâng!”

Đỗ Triết cúi đầu nhận lệnh.

Thánh Tâm Duệ lập tức bước nhanh rời đi khỏi tiểu viện, không kịp chờ đợi.

“Cha...”

“Tư Viễn!”, Đỗ Triết dặn dò: “Cho dù trước đây có ân oán gì, con đều phải nghe lời cha, Tần Ninh là người mà chúng ta không thể động tới, con đã nhớ chưa?”

“Con đã biết rồi...”

Khí thế của Đỗ Tư Viễn nhất thời xẹp xuống.

"Còn nữa, tránh tên nhóc họ Lăng ra xa một chút, thế cục ở nội thành Lăng Vân con còn chưa hiểu rõ hay sao!" Tiếp tục ủng hộ website T*amlinh2*47.*com nha !

“Con biết rồi thưa cha!”

Cả hai cũng vội vã rời đi vào lúc này.

Bên kia, Tần Ninh đi theo Tần Hầm Hâm đến gặp Tần Thương Sinh.

"Ninh ca, huynh không đùa ta chứ?"

Tần Hâm Hâm kéo Tần Ninh, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

Thánh Tâm Duệ cam tâm tình nguyện làm tiểu đồng hầu việc luyện đan cho Tần Ninh?

Một vị thiếu các chủ của Thánh Đan các ở Đế Đô lại đi làm tiểu đồng hầu việc luyện đan cho một vị thiếu gia của một tiểu gia tộc ở thành Lăng Vân?

Chuyện này mà truyền ra ngoài thì ai mà tin được?

"Đáng kinh ngạc như thế sao?", Tần Ninh phất tay nói: "Vốn dĩ hắn ta làm tiểu đồng hầu việc luyện đan cho ta cũng không đủ tư cách, nhưng cố một chút cũng được".



“Ca... huynh...”

"Được rồi được rồi, mấy ngày nữa có thể ta sẽ rời thành Lăng Vân để vào trong núi làm một số việc. Đệ đừng có mà chạy lung tung".

"Chắc cũng phải mấy ngày nữa ba đại gia tộc kia mới động thủ, ta đi mấy ngày sẽ trở về!"

“Đệ đã biết rồi!”

Tần Hâm Hâm hoàn toàn hiểu rõ, Tần Ninh mất đi Tinh Môn nhưng lại gặp phúc trong họa, lần này nhất định đã được Cửu U Đại Đế truyền lại bảo vật, chắc là hắn chuẩn bị đi tìm kho báu.

Đẩy cửa bước vào, Tần Ninh chắp tay cúi chào khi nhìn thấy cha và nhị thúc đang bàn bạc gì đó.

Tuy rằng hắn đã có trí nhớ của chín đời chín kiếp, nhưng ở kiếp này Tần Thương Sinh vẫn là cha của hắn, hắn vẫn luôn kính trọng và yêu thương cha và nhị thúc của mình.

“Ninh nhi!”

Nhìn thấy Tần Ninh, Tần Thương Sinh lập tức lo lắng nói: "Thánh Tâm Duệ đó... đi mất rồi sao?"

“Đi rồi ạ!”

Tần Ninh gật đầu nói: "Cha, đây là bốn viên Tụ Nguyên đan, cả cha và nhị thúc đều đang ở cảnh giới Kinh Môn cửa thứ tám, hai người hãy dùng bốn viên Tụ Nguyên đan này để đột phá cảnh giới Thiên Môn cửa thứ chín, chắc chắn không có vấn đề gì!"

Tụ Nguyên đan!

Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sơn đều cảm thấy kinh ngạc khi nhìn thấy Tụ Nguyên đan mà Tần Ninh đặt trên bàn.

Trong toàn bộ nội thành Lăng Vân họ cũng chưa bao giờ nghe nói Tụ Nguyên đan từng xuất hiện, đan dược này là vô giá.

"Đại ca, huynh nhìn kìa... đan văn..."

Tần Viễn Sơn nói lắp bắp, ngữ khí trở nên không rõ ràng.

“Ninh nhi, con...”

"Cha, cha đã quên lời con nói trước đó rồi sao?"

Tần Ninh lại nói: "Cửu U Đại Đế là nhân vật như thế nào chứ? Một chút thuật luyện đan này, con trai vẫn có thể nắm trong tay!"

“Đúng đúng đúng!”

Tần Thương Sinh cầm lấy đan dược, rồi lại đặt xuống lần nữa, vô cùng lúng túng.

"Cha, trong mấy ngày này con sẽ rời thành Lăng Vân để đi vào dãy núi Lăng Vân".

“Không được!”

Tần Thương Sinh lập tức lên tiếng: "Ninh nhi, mặc dù hiện tại con đã đạt tới cảnh giới Cảnh Môn cửa thứ sáu, nhưng một khi con rời khỏi Tần gia, thì Lăng gia, Sở gia cùng Thẩm gia chắc chắn sẽ không bỏ qua cho con!"

"Tuy rằng con có thể giết hai vị trưởng lão đã đạt tới cảnh giới Kinh Môn cửa thứ tám, nhưng ba đại gia tộc sẽ không tiếc phái ra hơn chục người để vây giết con, một mình con khó mà có thể đối phó!"

Tần Ninh chỉ có thể thầm cười khổ.

Đối mặt với cha và nhị thúc của mình, thật sự rất khó khăn cho hắn khi phải giả làm một thiếu niên chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi.

Rõ ràng bây giờ ký ức chín đời chín kiếp của hắn đã hợp nhất, nên cũng có thể nói hắn giống như một lão quái vật đã sống hơn mười vạn năm vậy.

"Cha yên tâm đi!"

Tần Ninh chắp tay nói: "Con sẽ lặng lẽ rời đi để không bị phát hiện, hơn nữa, là do vị tiền bối kia muốn để cho con đi tới dãy núi Lăng Vân..."

“Cửu U...”

Tần Thương Sinh nói tới đó đột nhiên dừng lại, do dự một chút mới nói tiếp: "Được, cha đi cùng con!"

“Như thế sao được!”

Tần Ninh khuyên can: "Nếu cha đi cùng con thì Tần gia phải làm sao? Con còn đang trông cậy cha đột phá tới cảnh giới Thiên Môn cửa thứ chín để có thể che chở cho con!"

Nhưng mà...

"Được rồi được rồi, chuyện này cứ quyết như vậy, đêm nay con liền rời đi thưa cha!"

Tần Ninh nói rồi lập tức rời khỏi đó.

Trên đường đi, hắn thở ra một hơi.

Dãy núi Lăng Vân, hắn nhất định sẽ đi.

Căn bệnh ở chân của nhị ca, cùng những thứ mà hắn đã để lại ở dãy núi Lăng Vân năm xưa, hắn sẽ lấy lại hết.

Màn đêm buông xuống, Tần Ninh như một cái bóng rời khỏi Tần gia, rời khỏi thành Lăng Vân đi về phía dãy núi Lăng Vân.

“Đại ca, Ninh nhi đã thay đổi rồi!”, Tần Viễn Sơn đứng ở trước cửa sổ nói: "Trong họa gặp phúc, lại được vị đại nhân kia xem trọng, ngày sau trên con đường luyện võ của nó chúng ta không còn có thể đi theo nó được nữa!"

“Ừm!”

Tần Thương Sinh gật đầu nói: "Mọi chuyện đều tùy thuộc vào chính nó!"

Đêm muộn, Tần Ninh tăng tốc đi về phía dãy núi.

Phía bên kia, tại nhà họ Lăng ở nội thành Lăng Vân.

“Trưởng tộc!”

Một bóng đen xuất hiện ngay bên ngoài phòng của Lăng Thế Thành vào lúc này.

“Có chuyện gì?”

"Con trai thứ ba của nhà họ Tần, Tần Ninh, đã rời khỏi nhà họ Tần vào đêm khuya, hướng tới dãy núi Lăng Vân!" Tiếp tục ủng hộ website T*amlinh2*47.*com nha !

“Sao?”

Cánh cửa cọt kẹt mở ra, ánh mắt của Lăng Thế Thành vô cùng ngạc nhiên.

"Tên nhóc này đi vào lúc đêm hôm khuya khoắt, chính là do sợ người khác biết, chẳng lẽ hắn muốn muốn tự luyện công?"

Lăng Thế Thành lập tức nói: "Các hộ vệ trấn thủ trọng yếu còn mất bao lâu để triệu hồi?"

"Trong vòng mười lăm ngày!"

“Tốt!”

Lăng Thế Thành lại nói: "Lập tức thông báo cho nhà họ Sở và nhà họ Thẩm, bảo bọn họ phái người đuổi giết Tần Ninh, đồng thời cấp tốc điều động hộ vệ, nhà họ Tần nhất định phải bị tiêu diệt!"

Tuy rằng hắn đã có trí nhớ của chín đời chín kiếp, nhưng ở kiếp này Tần Thương Sinh vẫn là cha của hắn, hắn vẫn luôn kính trọng và yêu thương cha và nhị thúc của mình.

“Ninh nhi!”

Nhìn thấy Tần Ninh, Tần Thương Sinh lập tức lo lắng nói: "Thánh Tâm Duệ đó... đi mất rồi sao?"

“Đi rồi ạ!”

Tần Ninh gật đầu nói: "Cha, đây là bốn viên Tụ Nguyên đan, cả cha và nhị thúc đều đang ở cảnh giới Kinh Môn cửa thứ tám, hai người hãy dùng bốn viên Tụ Nguyên đan này để đột phá cảnh giới Thiên Môn cửa thứ chín, chắc chắn không có vấn đề gì!"

Tụ Nguyên đan!

Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sơn đều cảm thấy kinh ngạc khi nhìn thấy Tụ Nguyên đan mà Tần Ninh đặt trên bàn.

Trong toàn bộ nội thành Lăng Vân họ cũng chưa bao giờ nghe nói Tụ Nguyên đan từng xuất hiện, đan dược này là vô giá.

"Đại ca, huynh nhìn kìa... đan văn..."

Tần Viễn Sơn nói lắp bắp, ngữ khí trở nên không rõ ràng.

“Ninh nhi, con...”

"Cha, cha đã quên lời con nói trước đó rồi sao?"

Tần Ninh lại nói: "Cửu U Đại Đế là nhân vật như thế nào chứ? Một chút thuật luyện đan này, con trai vẫn có thể nắm trong tay!"

“Đúng đúng đúng!”

Tần Thương Sinh cầm lấy đan dược, rồi lại đặt xuống lần nữa, vô cùng lúng túng.

"Cha, trong mấy ngày này con sẽ rời thành Lăng Vân để đi vào dãy núi Lăng Vân".

“Không được!”

Tần Thương Sinh lập tức lên tiếng: "Ninh nhi, mặc dù hiện tại con đã đạt tới cảnh giới Cảnh Môn cửa thứ sáu, nhưng một khi con rời khỏi Tần gia, thì Lăng gia, Sở gia cùng Thẩm gia chắc chắn sẽ không bỏ qua cho con!"

"Tuy rằng con có thể giết hai vị trưởng lão đã đạt tới cảnh giới Kinh Môn cửa thứ tám, nhưng ba đại gia tộc sẽ không tiếc phái ra hơn chục người để vây giết con, một mình con khó mà có thể đối phó!"

Tần Ninh chỉ có thể thầm cười khổ.

Đối mặt với cha và nhị thúc của mình, thật sự rất khó khăn cho hắn khi phải giả làm một thiếu niên chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi.

Rõ ràng bây giờ ký ức chín đời chín kiếp của hắn đã hợp nhất, nên cũng có thể nói hắn giống như một lão quái vật đã sống hơn mười vạn năm vậy.

"Cha yên tâm đi!"

Tần Ninh chắp tay nói: "Con sẽ lặng lẽ rời đi để không bị phát hiện, hơn nữa, là do vị tiền bối kia muốn để cho con đi tới dãy núi Lăng Vân..."

“Cửu U...”

Tần Thương Sinh nói tới đó đột nhiên dừng lại, do dự một chút mới nói tiếp: "Được, cha đi cùng con!"

“Như thế sao được!”

Tần Ninh khuyên can: "Nếu cha đi cùng con thì Tần gia phải làm sao? Con còn đang trông cậy cha đột phá tới cảnh giới Thiên Môn cửa thứ chín để có thể che chở cho con!"

Nhưng mà...

"Được rồi được rồi, chuyện này cứ quyết như vậy, đêm nay con liền rời đi thưa cha!"

Tần Ninh nói rồi lập tức rời khỏi đó.

Trên đường đi, hắn thở ra một hơi.

Dãy núi Lăng Vân, hắn nhất định sẽ đi.

Căn bệnh ở chân của nhị ca, cùng những thứ mà hắn đã để lại ở dãy núi Lăng Vân năm xưa, hắn sẽ lấy lại hết.

Màn đêm buông xuống, Tần Ninh như một cái bóng rời khỏi Tần gia, rời khỏi thành Lăng Vân đi về phía dãy núi Lăng Vân.

“Đại ca, Ninh nhi đã thay đổi rồi!”, Tần Viễn Sơn đứng ở trước cửa sổ nói: "Trong họa gặp phúc, lại được vị đại nhân kia xem trọng, ngày sau trên con đường luyện võ của nó chúng ta không còn có thể đi theo nó được nữa!"

“Ừm!”

Tần Thương Sinh gật đầu nói: "Mọi chuyện đều tùy thuộc vào chính nó!"

Đêm muộn, Tần Ninh tăng tốc đi về phía dãy núi.

Phía bên kia, tại nhà họ Lăng ở nội thành Lăng Vân.

“Trưởng tộc!”

Một bóng đen xuất hiện ngay bên ngoài phòng của Lăng Thế Thành vào lúc này.

“Có chuyện gì?”

"Con trai thứ ba của nhà họ Tần, Tần Ninh, đã rời khỏi nhà họ Tần vào đêm khuya, hướng tới dãy núi Lăng Vân!" Tiếp tục ủng hộ website T*amlinh2*47.*com nha !

“Sao?”

Cánh cửa cọt kẹt mở ra, ánh mắt của Lăng Thế Thành vô cùng ngạc nhiên.

"Tên nhóc này đi vào lúc đêm hôm khuya khoắt, chính là do sợ người khác biết, chẳng lẽ hắn muốn muốn tự luyện công?"

Lăng Thế Thành lập tức nói: "Các hộ vệ trấn thủ trọng yếu còn mất bao lâu để triệu hồi?"

"Trong vòng mười lăm ngày!"

“Tốt!”

Lăng Thế Thành lại nói: "Lập tức thông báo cho nhà họ Sở và nhà họ Thẩm, bảo bọn họ phái người đuổi giết Tần Ninh, đồng thời cấp tốc điều động hộ vệ, nhà họ Tần nhất định phải bị tiêu diệt!"

“Vâng!”

“Chờ đã!”

Lăng Thế Thành đột nhiên ngăn người đàn ông mặc đồ đen lại và nói: "Phái Lăng Thiên Vệ đi trước!"

Lăng Thiên Vệ?

Nghe đến đây, người mặc đồ đen giật mình.

----------------------------



Đọc truyện chữ Full