DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phong Thần Châu
CHƯƠNG 162: DIỆP VIÊN VIÊN THẸN THÙNG


Tiếng hét này khiến cho mấy người đều lạnh cả sống lưng.

“Ma quỷ gì ở đây, Tiểu Soái, ngươi đừng hù người khác chứ!”, Lục Huyền không nhịn được mắng.

“Có thật mà, còn là một con ma bị què nữa ah!”

“Hét cái gì, tim của lão già ta sắp bị ngươi dọa tới mức muốn ngừng đập rồi đây!”

Một giọng nói khàn khàn đột nhiên vang lên, trước mặt Trương Tiểu Soái, một bóng người lưng còng, tay chống gậy ba-toong từ từ bước ra.

“Ma aaah!”

Trương Tiểu Soái hai mắt trợn trắng, trực tiếp ngất đi.

Ông già đảo mắt, nhìn đám người bọn họ, lạnh nhạt nói: “Các ngươi là ai?”

“Tiền bối!”

Tần Hải lấy hết can đảm, cười nói: “Chúng ta là đệ tử nội viện của học viện Thiên Thần, đến đây báo danh nhận nơi ở!”

Nhìn thấy đó là người, mấy người cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Nơi ở?”

Ông lão tỏ vẻ cổ quái, vuốt vuốt chòm râu dê, nói: “Chẳng lẽ các ngươi không biết chỗ này từng có người chết sao?”

“Biết chứ!”

Tần Ninh mỉm cười nói: “Nhưng nơi này yên tĩnh, tiền bối sống ở đây còn không lo, vậy chúng ta có gì mà phải lo lắng nữa!”

Lời nói của Tần Ninh không có ý tứ hàm xúc.

“Đi theo ta!”

Ông lão này chống gậy, gõ xuống đất cạch cạch cạch cạch, dẫn đám người bọn họ tiến sâu vào trong khu ba mươi sáu.

Hai bên túc xá trở nên càng thêm đáng sợ dưới sự bao phủ của màn đêm.

Ông lão chậm rãi nói: “Gần một ngàn năm nay, khu ba mươi sáu đã không có người ở, không biết các trưởng lão kia của học viện nghĩ thế nào mà lại sắp xếp cho các ngươi ở đây”.

“Không phải các ngươi đã đắc tội với ai đó chứ?”

Tần Ninh dửng dưng nói: “Không có, là tự chúng ta muốn ở chỗ này!”

“Tự sao...”

Ông già nhìn Tần Ninh, ánh mắt sâu xa.

“Không biết nên xưng hô với tiền bối thế nào?”

“Đừng có tiền bối với không tiền bối gì nữa, gọi ta là ông Què cũng được!”

Ông lão dẫn bọn họ đi, ước chừng khoảng mười mấy phút đi bộ, đã đến trước một vài căn túc xá.

“Ta ở tòa nhà đối diện, mấy tầng lầu này, ta thấy cũng là nơi ở được nhiều người nhất rồi, các ngươi dọn dẹp sạch sẽ mà vào ở đi!”

Ông Què chỉ tay vào một hướng rồi bỏ đi thẳng, mặc kệ đám người bọn họ.

Trương Tiểu Soái lúc này mới tỉnh lại, nhìn thấy xung quanh, trong lòng đã lạnh một nửa.

“Chỗ này, thật sự là chỗ cho người ở sao?”

“Được rồi!”

Tần Ninh lúc này gật đầu, cười nói: “Nơi này từ giờ trở đi chính là nơi cư trú của chúng ta ở trong học viện, mọi người dọn dẹp sạch sẽ đi!”

“Viên Viên, đi theo ta!”

Dứt lời, Tần Ninh chắp hai tay phía sau, ung dung nhàn nhã bước đi.

Hai bóng người, từ từ rời khỏi, bốn người Trương Tiểu Soái, Lục Huyền, Tuân Ngọc cùng với Tần Hải, nhìn theo bóng lưng của hai người bọn họ, vẻ mặt cổ quái.

“Tần Hải ca, lão đại… huynh ấy, chắc không phải là thích… làm chuyện gì đó kích thích ở một nơi kích thích như này chứ?”, Trương Tiểu Soái trêu chọc.

“Chắc không phải…”, mặt Tần Hải cũng đỏ bừng.

Lục Huyền ho khan một tiếng, nói: “Tiểu thư Diệp Viên Viên xinh đẹp như vậy, trong đế quốc Bắc Minh cũng là top đầu, Tần huynh đang tuổi cường tráng, nhịn không được cũng là lẽ thường...”

“Các ngươi thật vô vị!”

Tuân Ngọc không nói nên lời...

Lúc này, Tần Ninh và Diệp Viên Viên sánh bước bên nhau.

Trong khoảng thời gian hai, ba tháng này, Tần Ninh đã đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng chín, chiều cao của hắn càng phát triển hơn hẳn dự tính, hiện giờ thậm chí còn cao hơn cả Diệp Viên Viên.

Phong thái thoải mái, chắp hai tay phía sau mang theo một nét tiêu sái, gương mặt có phần ngây thơ, đôi mắt sâu thẳm, xem ra, quả thực là mang lại cho người ta một cảm giác khác lạ.

Mà Diệp Viên Viên mặc một chiếc váy dài đơn giản mà tao nhã, tóc dài xõa sau lưng, bay lất phất theo gió, da thịt hai bên má mỏng manh, dịu dàng như ngọc, mặc dù chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi nhưng dáng người đã có phần quyến rũ.

Cổ trắng như đóa quỳnh, giữa hai cổ áo, xương quai xanh lộ ra, mà vòng eo thon thả kia, đường cong động lòng người, dưới lớp vải voan mỏng của tà váy trắng, đôi chân thon dài nuột nà lộ ra, thẳng tắp hoàn mỹ.

Lúc này, từ tận đáy lòng Diệp Viên Viên cũng đang lo lắng xen lẫn hoài nghi.

Tần Ninh gọi một mình nàng qua đây là vì cái gì chứ?

Chẳng lẽ Tần Ninh cảm thấy thời cơ đã chín muồi, muốn ra tay với mình sao?

Mặc dù hai người tuổi tác xấp xỉ nhau, nhưng trên danh nghĩa nàng là tỳ nữ của Tần Ninh, hắn ra lệnh thế nào, thì nàng phải làm thế ấy, đây là sự thật.

Nhưng hiện giờ, có phải là quá sớm không?

Từ trước đến nay, Diệp Viên Viên vốn luôn kiêu căng lãnh đạm. Giờ đây, tim nàng đang đập loạn nhịp, hai má bất giác trở nên ửng hồng, trông càng thêm quyến rũ hơn bình thường.

“Cô không khỏe sao?”

Một giọng nói vang lên bên tai.

“Hả? Không… không có…”

Diệp Viên Viên khẽ lắc đầu, vội vàng nói.

“Ồ, không có thì tốt!”

Tần Ninh lúc này đan hai tay vào nhau, cười nói: “Chuẩn bị xong rồi chứ?”

“Hả?”

Lúc này, hai má Diệp Viên Viên đã đỏ hây hây, đỏ đến tận mang tai, trầm giọng nói nhỏ: “Làm như vậy, có phải là đã quá nóng lòng và liều lĩnh rồi không?”

“Không đâu, không đâu!”

Tần Ninh lắc đầu nói: “Đêm nay chúng ta chỉ cần thử một chút, nếu như thành công, nhất định là chuốc vạ vào thân, loại cảm giác sảng khoái ngây ngất đó, nhất định là cả đời này sẽ khó quên!”

“Nhưng lợi ích mà nó mang lại là vô cùng lớn!”

“Á…”

Hai má Diệp Viên Viên lúc này đỏ bừng.

Không ngờ, Tần Ninh thường ngày xem ra, một người thận trọng như vậy lại vội vàng như thế ở trong loại chuyện này…

“Chuẩn bị xong rồi, ta bắt đầu đây!”

Tần Ninh lúc này, vươn vai, cười nhạt.

“Ngươi…”

Diệp Viên Viên định nói gì đó, nhưng trong lòng nàng nghĩ thầm, nếu như Tần Ninh đã muốn, chuyện sớm muộn gì cũng sẽ không theo ý nàng, liền không nói ra nữa.

Nàng hơi khép hờ hai mắt, không hiểu tại sao trong lòng lại có chút cảm giác mong đợi đặc biệt!

Chẳng lẽ?

Tim Diệp Viên Viên đập loạn nhịp.

“Mau đến đây!”, giọng của Tần Ninh đột nhiên vang lên.

“Hả?”

Diệp Viên Viên thẹn quá hoá giận, không ngờ, Tần Ninh lại muốn cho nàng chủ động!

Mở mắt ra, hai tay vươn ra, Diệp Viên Viên sửng sốt.

Tần Ninh đâu?

Nhìn kỹ lại thì nàng mới phát hiện, Tần Ninh đã đi về phía trước, cách mình mấy chục mét, lúc này mới quay người lại nhìn nàng, thúc giục.

Cái tên này, sao lại chạy xa như vậy chứ?

Tần Ninh lúc này không nhịn được mà hối thúc: “Đừng có đứng ngây ra đó mãi như thế chứ, giờ đã là ban đêm, thứ kia ước chừng là lúc thành thực nhất, chúng ta có thể trực tiếp tóm lấy!”

Thứ kia?

Tần Ninh đến nơi này, không phải là muốn cùng nàng... mà là có kế hoạch khác sao?

Đột nhiên hiểu ra, mặt Diệp Viên Viên đỏ bừng đến tận cổ.

Cái tên này…

Giậm chân một cái, Diệp Viên Viên đi về phía trước.

Lúc này, hai người đang đứng cạnh nhau, đứng ở phía dưới chân núi trước mặt.

Tần Ninh nhìn Diệp Viên Viên nói: “Cô không sao chứ? Ở đây, tuy rằng có chút nguy hiểm, nhưng không đáng ngại. Ta có thể đủ ứng phó. Nếu như cô cảm thấy không được khỏe, có thể quay về trước!”

“Công tử muốn làm gì?”

Diệp Viên Viên không hiểu.

“Nơi này vốn là nơi được yêu thích nhất trong nội viện của học viện Thiên Thần. Một trận hỏa hoạn, đã thiêu rụi hết mọi thứ, nhưng lại khiến ta cảm thấy kỳ lạ!”

“Thứ đó ước chừng đã phát triển mấy chục ngàn năm, bắt đầu trở nên không thành thục rồi, lần này, ta sẽ triệt để trấn áp!”, Tần Ninh nghiêm túc nói.Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!

Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !

Đọc truyện chữ Full