DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phong Thần Châu
CHƯƠNG 189: BỐN NƯỚC VIẾNG THĂM


Lửa luyện đan bốc lên, lò luyện đan cũng đã nóng, thời gian trôi qua từng chút một, Tần Ninh bắt đầu luyện đan, Thánh Tâm Duệ ở bên cạnh nhận chỉ thị, ghi nhớ từng động tác của Tần Ninh.

Cứ như vậy cho đến hết một ngày, khi mặt trời đã khuất bóng, hai người mới bước ra khỏi phòng luyện đan.

Thánh Tâm Duệ dường như đã kiệt sức, sắc mặt có hơi tái đi.

Luyện đan suốt một ngày, hắn ta thực sự có chút chịu không nổi.

Mà sắc mặt của Tần Ninh ở bên cạnh thì vẫn như trước, không hề thay đổi.

Thánh Tâm Duệ cầm trên tay vài chiếc hộp gấm, nhìn mấy người trước mặt vào lúc này.

"Viên Cương, Phương Thế Thành!"

Tần Ninh lên tiếng: "Hai viên Tụ Mạch nguyên đan này là chuẩn bị cho các ngươi, mỗi người một viên, sau khi quay về hãy uống, nhưng nhớ kỹ, trong vòng bảy ngày không được phép tu luyện. Bảy ngày sau bế quan khổ tu, trong vòng ba ngày sẽ đột phá được cảnh giới Linh Luân".

Ngay khi Tần Ninh nói ra lời này, Phương Thế Thành và Viên Cương đã cầm lấy hộp gấm với vẻ mặt hưng phấn.

Mở hộp gấm ra, nhìn thấy hai viên linh đan tròn, long lanh hoàn hảo, hai người đều giật mình.

Đan văn!

Cả hai hoàn toàn sững sờ.

Từ xưa đến nay, người hiểu biết đan thuật có vô số kể.

Nhưng những thiên tài có thể luyện ra được đan văn thì vô cùng hiếm hoi, muốn tìm thấy họ thì cũng như mò kim đáy bể.

Đan văn thể hiện giá trị của linh đan, đã có thể luyện ra được đan văn thì cũng đủ để nói rõ năng lực của vị linh đan sư đó vô cùng mạnh mẽ.

Tần Ninh có thể luyện chế ra được đan văn.

Mười sáu tuổi đã là linh đan sư nhị phẩm, thậm chí còn là một vị linh đan sư nhị phẩm luyện chế ra được đan văn.

Cả hai người cảm tạ ân đức của Tần Ninh rồi rời đi.

"Phương huynh!"

Viên Cương đi trên đường, không kìm được mà hưng phấn nói: "Ta cảm thấy lựa chọn này có thể là lựa chọn làm thay đổi cuộc đời của chúng ta!"

“Ừm!”, Phương Thế Thành lại càng hưng phấn hơn, gã nói: “Tần Ninh thật sự quá đáng kinh ngạc, ta cảm thấy Thiên Tử năm xưa còn không giỏi bằng hắn”.

"Thiên Tử?"

Viên Cương chế nhạo nói: "Cho dù là Thiên Tử của bây giờ cũng chưa chắc có thể thắng được một câu kiếm tới của hắn đâu!"

...

Bên trong Thánh Đan Các.

Tần Ninh nhìn mấy người chung quanh.

"Đại ca, mười viên Trầm Thể đan này, mỗi tháng huynh cứ uống một viên, nó có công dụng rất tốt đối với Sơn Nhạc thần thể của huynh. Tuy rằng bây giờ Sơn Nhạc thần thể của huynh chỉ mới phát huy được ở cấp độ linh thể, nhưng sẽ nhanh chóng phát triển lên cấp độ thần thể!"

"Được!"

"Nhị ca, ba viên Viêm nguyên đan này có lợi ích rất lớn đối với thân thể của huynh. Nguồn gốc thân thể của huynh tuy chỉ là suy đoán của ta, nhưng khi cảnh giới của huynh càng tăng thì ta lại càng có thể chắc chắn hơn!"

"Ừm!"

Tần Ninh cũng phân phát từng viên đan dược cho Lục Huyền, Trương Tiểu Soái, Tuân Ngọc và những người khác.

Đối với việc tu luyện, tự thân khổ tu đúng là vô cùng quan trọng, nhưng dùng đan dược cũng có thể khiến cho bản thân võ giả được nâng cấp một cách rõ rệt.

Cuối cùng, còn thừa lại mấy viên linh đan, Tần Ninh nhìn về phía Thánh Tâm Duệ, nói: "Những linh đan này ta để lại, coi như là trả chi phí dược liệu ta đã sử dụng ở chỗ Thánh Đan Các của ngươi".

"Tần huynh nói lời này chẳng phải là không nể mặt ta rồi hay sao?", Thánh Tâm Duệ chắp tay nói: "Những linh đan này ta sẽ mang đi đấu giá đổi lấy hoàng kim, sau đó cất trữ vào trong tài khoản của Tần huynh".

Thánh Tâm Duệ cười nói: "Sau này nếu như Tần huynh muốn luyện đan, huynh đừng luyện ở học viện Thiên Thần, lúc nào huynh cũng có thể đến Thánh Đan Các này, chỉ cần huynh nói một tiếng, ta nhất định sẽ phái người tới tận cửa đón huynh".

"Được!"

Tần Ninh dặn dò thêm vài câu, sau đó mang theo mọi người rời đi.

Trên đường đi, Tần Hâm Hâm như được mở mang tầm mắt.

Diệp Viên Viên... Thánh Tâm Duệ...

Những đại nhân vật nổi tiếng của đế quốc Bắc Minh này hôm nay lại xuất hiện bên cạnh Tần Ninh, nguyện ý làm làm tỳ nữ và đan đồng của huynh ấy.

Ninh ca thật quá tuyệt vời!

"Hâm Hâm, đệ tới khu 36 nội viện ở đi, để tránh được mấy chuyện phiền toái".

"Không được!"

Tần Hâm Hâm lập tức nói: "Đệ vẫn còn là đệ tử ngoại viện, vào nội viện ở thật sự không thích hợp".

"Ninh ca yên tâm đi, khi đệ đột phá được cảnh giới Linh Hải, đệ sẽ tới nội viện tìm huynh ngay, he he..."

"Được!"

Sau khi trở về, mọi người lại bắt đầu tu luyện.

Khu 36 bắt đầu tiếp nhận đệ tử của hội Phương Viên, phải thẩm tra từng đệ tử một, Hứa Thông Thiên thân là trưởng lão, tất nhiên phải tự mình nhận làm công việc này.

Đây là nhiệm vụ do viện trưởng giao, nếu như lão ta không thể hoàn thành tốt thì đừng nghĩ đến cương vị trưởng lão của mình nữa.

Mà đi theo Tần Ninh thật sự cũng rất thoải mái.

Tu luyện ở khu 36 được hưởng nguồn linh khí dồi dào miễn phí, cộng thêm hạt sen mà Tần Ninh đã đưa cho lão ta lúc trước, thật sự rất có giá trị.

Mọi thứ đều khiến cho Hứa Thông Thiên cảm thấy sự sắp xếp của viện trưởng thực sự quá tốt.

Hôm nay, từ sáng sớm Tần Ninh đã thức dậy, ngoài cửa có mấy người đã yên lặng chờ đợi hồi lâu.

"Tần công tử!"

Đỗ Khiếu thống lĩnh mặc một bộ giáp sắt, nhìn Tần Ninh, chắp tay nói: "Tần công tử, thái tử điện hạ bảo ta qua đón công tử".

"Ừm!"

Tần Ninh gật đầu.

Suýt chút nữa thì hắn đã quên, hắn có hẹn với Minh Vũ sẽ vào cung xem một trận tỷ thí.

"Viên Viên, Sương Nhi, đi thôi!"

Cất tiếng gọi Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi, Tần Ninh mang theo bọn họ rời đi.

Cùng lúc đó, ở phía bên kia, bên trong hoàng cung Bắc Minh.

Phía trước võ trường, bốn cột trụ Bàn Long đang đứng sừng sững hiên ngang.

Võ trường ngày hôm nay được vũ lâm vệ canh phòng cẩn mật, các cung nữ và thái giám ra vào bị kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt.

Ngồi yên tĩnh ở vị trí cao nhất là một người đàn ông mặc long bào.

Người đó chính là đương kim hoàng đế Minh Ung của hoàng thất Bắc Minh.

Võ trường có chu vi rộng ngàn thước vuông bên dưới được bố trí vô cùng uy nghiêm hùng vĩ.

Hai bên trái phải có đặt hai dãy bàn tiệc, mỗi bàn lại có mấy cung nữ đang cẩn thận hầu hạ.

"Ha ha... hoàng đế Minh Ung, lần này lão già ta tới đây là để đại diện cho hoàng đế của đế quốc Xích Nguyệt. Ta thấy bên phía bệ hạ cũng đã chuẩn bị xong, không biết cuộc tỷ thí lần này có thể bắt đầu được chưa?"

Người vừa lên tiếng là một lão già râu tóc bạc phơ nhưng vẫn còn tráng kiện, dáng vẻ như khoảng 60, 70 tuổi, nhưng khí thế lại rất chèn ép người khác.

"Ngôn Vương không cần phải vội thế!"

Hoàng đế Minh Ung bình tĩnh nói: "Ta vẫn còn một vị khách quý chưa tới".

Khách quý?

Vừa nói xong, có một mỹ nữ mặc áo bào đạo sĩ đang ngồi ở bên phải lại cười nói: "Không biết người Minh Ung bệ hạ đang nhắc tới là ai?"

"Đạo sĩ Kính Tâm đợi lát nữa sẽ biết".

Na Ngôn Vương là một lão vương gia của đế quốc Xích Nguyệt, ông ta có danh tiếng lẫy lừng ở đế quốc Xích Nguyệt, ngay cả hoàng đế của đế quốc Xích Nguyệt cũng phải nhường ông ta ba phần.

Còn đạo sĩ Kính Tâm này là quốc sư của đế quốc Kính Nguyệt, dung mạo xinh đẹp, thực lực cao cường, có lời đồn cho rằng cô ta có mối quan hệ dây dưa với hoàng đế của đế quốc Kính Nguyệt.

Hai người này đều là những người có thân phận hiển hách của hai đế quốc.

Không chỉ như vậy, lần này thái phó Huyền Sư của đương kim bệ hạ đế quốc Huyền Dương cũng đích thân tới.

Còn có tướng quân Thiên Lang, chiến thần của đế quốc Thiên Lang, cũng đích thân tới cùng với thái tử Lãng Hiên.

Lần này, mục đích mà người của bốn đế quốc kia tới đây, ngoài mặt là để tiến hành cuộc tỷ thí giữa các nhân tài của năm đế quốc.

Nhưng dã tâm thật sự bên trong là gì, hoàng đế Minh Ung có thể hiểu rất rõ.

Bọn họ muốn mược danh trận tỷ thí này để thăm dò thực lực của đế quốc Bắc Minh.

Thậm chí, đám người này còn muốn đế quốc Bắc Minh cầm bảo vật ra tiến hành tỷ thí, muốn xem thử bên trong đế quốc Bắc Minh đã từng là cương quốc rốt cuộc có còn cất giữ những bảo vật quý giá gì.Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!

Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !

Đọc truyện chữ Full