DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phong Thần Châu
CHƯƠNG 328: QUAY VỀ

Cảnh giới Thiên Võ có thất biến, cảnh giới Thiên Nguyên chia thành tiểu tam nguyên và đại tam nguyên, còn cảnh giới Thông Thiên có năm bước, còn về Cửu Chuyển Hóa Thần xuất quỷ nhập thần, nghe nói chỉ tồn tại trong tứ đại tông môn ở vùng đất trung tâm.

Đó chính là đỉnh cao của thực lực trên khắp Cửu U đại lục.

Cảnh giới Hóa Thần, dù ai nhắc đến cũng cảm thấy xuất quỷ nhập thần, lớn mạnh đến mức khiến người ta khó thở.

“Xem ra không thể nào mở được khối đá vuông này ra trong một chốc một lát được, nếu có linh cảnh Thánh Thiên thì tốt rồi!”

Tần Ninh chậm rãi nói.

“Linh cảnh Thánh Thiên?”

Nghe thấy câu này, Thương Hư thoáng sững người, vội vàng nói: “Hồi bẩm công tử, lão già này biết chỗ nào có cao thủ linh cảnh Thánh Thiên!”

“Hửm?”

“Bây giờ trên Cửu U đại lục này, thất đại thượng quốc nổi danh như cồn, địa vị sánh ngang với cương quốc, mà quốc chủ Thánh Minh Hoàng của thượng quốc Thánh Nguyệt xếp thứ hai, nghe nói có linh cảnh Thánh Thiên đó!”

Nghe thấy câu này, ánh mắt Tần Ninh lộ vẻ mừng rỡ.

“Thánh Minh hoàng? Thượng quốc Thánh Nguyệt...”

“Đúng vậy, kể ra thì, thượng quốc Thánh Nguyệt này do huệ duệ của Thánh Huy - một trong chín soái của gây dựng nên rồi phát triển tới ngày nay”.

“Thánh Huy...”

Tần Ninh khẽ cười, nắm chặt Tứ Phương Thạch trong tay, mỉm cười đáp: “Nếu đã như thế, vậy thì mượn mà dùng thôi”.

Thương Hư gật gật đầu, không nói gì nhiều.

Nhưng mấy người Thiên Động Tiên ở bên cạnh không khỏi rụt cổ.

Mượn mà dùng?

Tần Ninh nói thì đơn giản, chứ đó là thượng quốc Thánh Nguyệt xếp thứ hai trong thất đại thượng quốc đấy.

Thánh Minh Hoàng này là người có tài trí mưu lược, thượng quốc Thánh Nguyệt trong tay ông ta chỉ cần tới mấy chục năm ngắn ngủi đã vượt qua thượng quốc Cảnh Thiên và thượng quốc An Lăng, trở thành thượng quốc lớn thứ hai chỉ sau thượng quốc Kim Càn, có thể thấy được tài thao lược của người này!

Mượn mà dùng, chẳng lẽ mượn dễ thế à?

“Cuối cùng cũng về rồi!”

Sau khi rời khỏi đại trận Huyền Minh, lên tới mặt đất, nhìn thấy hoàng cung xung quanh, Tần Ninh vươn vai một cái.

“Thời gian này mọi người vất vả rồi, cứ về nghỉ ngơi đi!”, Tần Ninh nói.

Hai người Vân Khánh Tiêu và Vân Khánh Ngữ cáo từ trước.

Đế quốc Vân Lam là một trong mười đế quốc lớn, hai người họ rời đi quá lâu, không có người nào đáng tin cậy, chỉ e trong đế quốc đã xảy ra nhiều biến cố.

Thương Hư nhìn Thương Nhất Tiếu mà dặn dò: “Ngươi dẫn người về đế quốc Thương Nghiễm, sắp xếp cẩn thận, bất cứ lúc nào cũng phải chú ý tới thay đổi của đế quốc Bắc Minh”.

“Nhớ lấy, đã gọi phải đến, hiểu chưa?”

“Lão tổ cứ yên tâm đi!”

Thương Nhất Tiếu gật đầu đáp lời: “Con xử lý xong sự vụ ở đế quốc sẽ chạy tới, những việc khác cứ giao cho Triệt Nhi là được!”

“Cũng được!”

“Triệt Nhi tâm tính thiện lương, bây giờ đã là thái tử, cũng nên rèn luyện thêm!”

Thương Hư gật gật đầu, đưa mắt nhìn Thương Nhất Tiếu rời đi.

Mà cùng lúc đó, ở bên khác, Tần Ninh đang dẫn theo mấy người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi tản bộ trong hoàng cung.

Hai người viện trưởng viện Thiên Ám và hoàng đế Minh Ung theo sát phía sau.

“Minh Ung!”

“Có!”

Tần Ninh nhìn biểu cảm thận trọng của Minh Ung mà không nén được nụ cười: “Ta đáng sợ đến thế à? Sao ai nhìn thấy ta cũng như nhìn thấy ác quỷ thế?”

Nghe thấy lời này, Minh Ung bất giác gãi gãi đầu.

“Được rồi, không đùa với ông nữa!”

Tần Ninh nhìn những người kia và nói: “Mọi người đi trước đi, Minh Ung, Thương Hư, hai người đi theo ta!”

Ba bóng người lục tục rời đi.

“Tần công tử, có chuyện gì cần dặn dò?”

“Không có chuyện gì đâu, ta chỉ muốn thử xem có thể mở được Tứ Phương Thạch không thôi!”

Tần Ninh nghiêm túc nói: “Tuy nói rằng Tứ Phương Thạch cần linh cảnh Thánh Thiên mở ra là phương pháp ổn thỏa nhất, nhưng có lẽ trong hoàng cung này có một thứ cũng mở ra được!”

Có một thứ?

Minh Ung tỏ ra không hiểu.

Ba bóng người chậm rãi tiến về phía trước, sau cùng tới trước một cửa cung.

“Nơi này...”

Minh Ung nhìn cửa cung mà bỗng chốc trầm tư suy nghĩ: “Tần công tử đang nhắc tới mấy pho tượng?”

Tần Ninh gật gật đầu.

Minh Ung mở cửa, ba bóng người lần lượt tiến vào.

Khi tới bên dưới cung điện, bốn pho tượng đang đứng sừng sững.

Pho tượng uy mãnh nhất chính là tôn giả Thanh Vân, hai bên trái phải là Minh Uyên cương vương và viện trưởng học viện Thiên Thần, mà bên cạnh Minh Uyên cương vương còn có một người nữa, chính là Tần Nguyên Thiên.

Tần Ninh nhìn bốn pho tượng rồi gật gật đầu.

“Thương Hư, giúp ta một việc nhé!”

“Công tử khách sáo quá rồi, cứ việc dặn dò là được!”

Tần Ninh bước lên phía trước, vung tay, một giọt tinh huyết chảy ra khỏi lòng bàn tay, rơi xuống dưới chân pho tượng.

Hai tay chập lại, lúc này đây, linh văn lóe lên ánh sáng nhè nhẹ.

Dần dần, ánh sáng tỏa ra tứ phía, từng bóng người dần hiện ra xung quanh.

Những cái bóng mờ đó trông không chân thực lắm, giống như những u hồn đứng xung quanh khi thực hiện nghi thức cúng tế.

“Dùng ngươi để thử nhé!”

Ánh mắt Tần Ninh hướng về pho tượng ở bên cạnh.

Đó chính là tượng của Thiên Thanh Thạch.

Ngón tay chỉ một cái, pho tượng cao hàng trăm mét kia lập tức lóe ra hào quang rồi từ từ thu nhỏ lại.

Sau cùng nó thu nhỏ đến mức chỉ bằng lòng bàn tay, rơi vào tay Tần Ninh.

Tay nắm chặt pho tượng, Tần Ninh không ngừng xoay vần Tứ Phương Thạch, Tứ Phương Thạch vốn to bằng bàn tay cũng không ngừng thu nhỏ lại, sau cùng tiến vào miệng của pho tượng Thiên Thanh Thạch.

Một luồng khí tức thuần khiết tỏa ra, ngậm chặt lấy Tứ Phương Thạch.

“Công tử, đây là... hơi thở tạo hóa?”

Thương Hư lúc này cực kỳ sững sờ, thân thể cũng run rẩy.

Hơi thở tạo hóa?

Là cái gì thế? Hoàng đế Minh Ung ở bên cạnh lại chẳng hiểu gì.

Đọc truyện chữ Full