DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phong Thần Châu
CHƯƠNG 337: ÁO HUYẾT GIÁP

Máu tươi dâng lên cuồn cuộn, không thể khống chế.

Thương Nhất Tiếu lại càng sốt ruột.

Người bình thường mặc lên mà cảnh giới Thiên Võ 7 biến mà không thể phá giải, vậy thì đổi thành Dương Dũng mặc lên, chỉ sợ lão tổ Thương Hư lại càng không thể phá giải, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng.

“Tần công tử, làm thế nào bây giờ?”

Thương Nhất Tiếu không nhịn được mà thúc giục nói.

“Gấp gáp cái gì?”

Tần Ninh nhìn hai người đang giao chiến, nói: “Gã Thương Hư này còn dám lừa ta, không thể để ông ta chịu chút khổ sao?”

Nghe thấy lời này, vẻ mặt của Thương Nhất Tiếu càng khó nhìn.

“Tần công tử, sở dĩ lão tổ lừa công tử là không muốn vì chuyện của mình làm chậm trễ chuyện của công tử!”

Tần Ninh liếc nhìn Thương Nhất Tiếu, cười nói: “Hi vọng là như vậy…”

Bị Tần Ninh nhìn như thế, chỉ khiến Thương Nhất Tiếu cảm thấy đáy lòng rét run.

Không phải là ánh mắt của Tần Ninh lạnh lẽo cỡ nào, thực lực mạnh mẽ bao nhiêu mà đơn thuần chỉ là phản xạ có điều kiện, đánh vào đáy lòng, không hiểu rõ suy nghĩ của Tần Ninh.

Ầm…

Một tiếng nổ ầm ầm mãnh liệt vang lên.

Lúc này, bộ quần áo của Thương Hư đã vô cùng rách rưới, toàn thân đang khổ nhục chống đỡ tiếp.

Dương Dũng thì lại mang khí thế mạnh mẽ, hơi thở mãnh liệt.

“Lão già Thương Hư, ta biết ông ngủ say hơn 9 vạn năm, thực lực không ngừng giảm sút, bây giờ chỉ là cảnh giới Thiên Võ 1 biến mà thôi”.

“Dựa vào trình độ bây giờ của ông mà muốn giết ta thì là chuyện không thể làm được. Hôm nay, hãy để lại mạng ở đây đi!”

Hơi thở toàn thân của Dương Dũng cuồn cuộn, khiến người khác cảm giác không thể ngăn cản.

Vào lúc này, bộ giáp chiến kia dâng trào huyết khí, giống như một con quỷ hút máu đang tới.

Thương Hư mang vẻ mặt lạnh lùng, nói: “Dương Dũng, ngươi làm như thế thì cũng không muốn sống nữa rồi”.

“Huyết giáp, cho dù năm đó Dương Linh Uyên thi triển thì cũng chịu dày vò, hơn nữa còn không ngừng tiêu hao tuổi thọ của mình, dẫn đến Dương Linh Uyên vốn có thể trở thành sức mạnh vượt qua cảnh giới Thiên Võ, nhưng cuối cùng cũng chỉ bước tới cảnh giới Thiên Võ”.

“Bây giờ ngươi có thể chống đỡ được mấy phần?”

“Đủ để giết ông!”, Dương Dũng cười lạnh: “Ta chỉ cần giết ông, dựa vào uy lực của áo huyết giáp thì sẽ cướp tu vi cả đời của ông, cho đến khi đạt tới cảnh giới Thiên Võ. Một khi đạt tới cảnh giới Thiên Võ thì ta có thể tăng thêm ngàn năm tuổi thọ, đến lúc đó, thượng quốc Linh Ương dưới tay ta sẽ tiếp tục phát triển thịnh vượng bất diệt”.

“Thời gian ngàn năm, đủ để ta bồi dưỡng ra một đế vương xuất thế vượt qua cảnh giới Thiên Võ!”

Nghe vậy, sắc mặt của Thương Hư trở nên u ám.

Dương Dũng thà sống không tốt cũng phải giết chết ông ta, nâng cấp tới cảnh giới Thiên Võ, chấn động tứ phương.

Một khi trong thượng quốc Linh Ương, xuất hiện một sự tồn tại vô dịch cảnh giới Thiên Võ thì cho dù là 6 thượng quốc lớn khác cũng phải cẩn thận mà đối đãi.

Lão già này đã sớm nảy ra ý đồ, dẫn ông ta tới.

“Muốn bồi dưỡng ra một đế vương vượt qua cảnh giới Thiên Võ, ông cũng ảo tưởng thật đấy”.

Một tiếng cười chế giễu vang lên, rồi chậm rãi nói: “Năm đó 18 thiên tướng cũng chỉ có đếm mức cảnh giới Thiên Võ đỉnh cấp mà thôi. Ông cho rằng một vị cảnh giới Thiên Võ dễ bồi dưỡng được sao?”

“Hả?”

Nghe vậy, ánh mắt mọi người đều tập trung lên đỉnh tòa Đông Cung.

Lúc này, Tần Ninh đứng lên, vỗ vỗ quần áo, lạnh nhạt cười khẩy, nói: “Dương Dũng, lão tổ nhà ông nên phá áo huyết giáp từ lâu rồi. Xem ra, mấy đứa con cháu nhà các ông vì để trở nên mạnh hơn mà không từ thủ đoạn”.

Không ai hiểu nguyên nhân xuất hiện của áo huyết giáp hơn Tần Ninh.

Thiên tướng Linh Uyên năm đó vốn là tướng lĩnh cảnh giới Thiên Võ, thực lực mạnh mẽ, đi theo cương vương Minh Uyên, nam chinh bắc chiến.

Cờ Thiên Cương ngưng tụ khí Thiên Cương, uy lực mãnh liệt.

Dương Linh Uyên mỗi lần sát phạt thì cờ Thiên Cương ngưng tụ huyết khí ngày càng lớn, bỗng nhiên có một lần cơ hội dùng huyết khí ngưng tụ ra áo giáp.

Đây chính là nguyên do của áo huyết giáp.

Lúc đầu cách này để đối phó với kẻ địch, một đường sát phạt mạnh mẽ, không thể bới móc.

Nhưng sau khi cương vương Bắc Minh ổn định thì Minh Uyên đã từng cảnh cáo Dương Linh Uyên, ngưng tụ áo huyết giáp, cuối cùng cũng là quá tàn nhẫn, ra lệnh cho tướng khác hủy diệt.

Mà bây giờ, áo huyết giáp lại xuất hiện lần nữa, sợ là bên trong có mang theo ý vị sâu xa.

“Hừ, nhãi con, chuyện khác, ngươi không cần biết. Chỉ cần biết, hôm nay các ngươi đều đáng chết”.

“Trước khi nói uốn lưỡi bảy lần đi!”

Bàn tay Tần Ninh vung lên, Dương Khởi Nguyên bị Diệp Vên Viên nhấc đứng lên.

“Ta muốn làm một cuộc giao dịch với ông, thế nào?”, Tần Ninh cười nhạt nói: “Nói chuyện của áo huyết giáp cho ta, thì ta không giết Dương Khởi Nguyên, dù sao cũng là thái tử một nước, giết rồi thì cũng có ảnh hưởng lớn!”

“Đồ khốn nạn, bây giờ còn dám uy hiếp ta?”

Dương Dũng lúc này tỏa ra một thân sát khí dâng tràn.

“Hôm nay, nếu ngươi dám động vào một ngón tay của cháu trai ta thì ta sẽ giết sạch tất cả”.

“Cho ông cơ hội mà ông không trân trọng!”

Tần Ninh chậm rãi nói: “Áo huyết giáp này tuy bá đạo, nhưng nếu như ông cứ thi triển như vậy tiếp tục thì chưa đạt tới cảnh giới Thiên Võ ông cũng đã chết trước rồi!”

“Ngu si, nói lời điên cuồng, chết đi!”

Lúc này, Dương Dũng bước thẳng ra, muốn giết Tần Ninh.

“Công tử cẩn thận!”, lúc Thương Hư và Dương Dũng giao đấu thì ông ta đã cảm nhận được sự khủng khiếp của áo huyết giáp. Lúc này, đám người Thương Nhất Tiếu tuy đang đứng cạnh Tần Ninh nhưng căn bản là không thể ngăn được đòn tấn công của Dương Dũng.

Đọc truyện chữ Full