DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phong Thần Châu
CHƯƠNG 10595 "CHA BẢO TRỌNG".

"Đám chó săn của các tộc ngoài thế giới này muốn tiến vào thế giới Thương Mang đều cần phải trả giá cực lớn, con cũng biết đây là một chút thủ đoạn của chủ nhân thế giới này là vi phụ".

"Bởi vậy, bọn họ muốn vào đây, nếu không được vi phụ cho phép, chắc chắn sẽ tổn thất thê thảm".

"Nhưng vi phụ cũng có thể sử dụng năng lực của mình để đưa một số người đến".

Nghe thấy lời này, Tần Ninh nhíu mày lại.

Mục Vân lập tức nói: "Cho nên trong đám dị tộc tiến vào thế giới Thương Mang có một bộ phận là người của ông đây!"

"Hả?"

Ánh mắt Tần Ninh ngẩn ngơ.

"Người của cha?

Vậy... Vậy...", "Ta biết, con đã đánh suốt từ đại lục Vạn Thiên tới Tiên Giới, yên tâm đi, phía dưới đó không có người của ta, bắt đầu từ Tiên Giới mới có người của ta".

Mục Vân cười nói: "Dù sao thì cha cũng sợ con bị người ta giết, mặc dù ta cảm thấy nương con, sư phụ con, nghĩa phụ của con, hoặc nhiều hoặc ít đều để lại chút thủ đoạn ở trên người con, nhưng lại lo lắng ảnh hưởng đến mệnh số của con nên chắc hẳn đều bị bó tay bó chân".

"Cho nên ta cũng coi như là làm một vài việc để giúp đỡ con".

Tần Ninh nhìn phụ thân với vẻ mặt nhẹ nhõm, không khỏi nói: "Ờm... Vì sao đến tận bây giờ con vẫn chưa gặp được?"

"Hơn nữa cha, rốt cuộc là có những người nào?

Ngài cũng phải nói trước cho con biết chứ?

Để con còn dễ chuẩn bị".

Điều Tần Ninh càng muốn nói hơn chính là: Nếu cha nói ra điều này, con sẽ không cần phải vất vả nữa! Thuộc hạ dị tộc! Vậy sẽ có thể hành động dễ dàng hơn! Nhưng rốt cuộc hắn vẫn không hiểu rõ về từng dị tộc, không biết bọn họ đang ẩn nấp ở đâu?

Bây giờ đang có kế hoạch gì?

Nếu có dị tộc là thuộc hạ của hắn, vậy sẽ hoàn toàn khác biệt.

Mục Vân cười ha ha nói: "Con yên tâm đi, nếu thật sự gặp, bọn họ sẽ không hại con, còn sẽ bảo vệ con".

"Nếu thấy thích, vậy hãy chớp lấy cơ hội đi, mấy người mà cha phái đến cho con, đừng thấy cấp bậc bây giờ không ra gì, nhưng đều là người có bối cảnh, nhỡ may con ngủ với mấy người, nói không chừng sau này con có thể làm phò mã ở ngoài thế giới, ta cũng có thể làm vua vũ trụ!"

Vua vũ trụ! "Vua vũ trụ, chủ nhân trời đất này sao?"

Nghe nói như thế, Mục Vân cười ha ha nói: "Sau này con ắt sẽ biết!"

"Được rồi, lần này ta cũng ngoài ý muốn đến đây, không còn chuyện gì khác nữa, chỉ nói đến thế thôi".

Bóng dáng Mục Vân bắt đầu dần dần hư ảo.

Hiển nhiên ông ấy đến đây cũng không phải theo ý muốn của mình.

"Tu hành cho tốt và, không cần nóng vội, yên tâm, cho dù bầu trời có sụp xuống thì vẫn còn ông đây chống đỡ cho con mà!"

Mục Vân cười ha ha nói: "Chờ sau này con đặt chân ra ngoài thế giới, nói không chừng ông đây thành vua vũ trụ, con sẽ là vương tử!"

"Cha!"

"Hả?"

"Cha bảo trọng".

Tần Ninh nghiêm túc nói: "Đánh không lại người ta thì chạy, đừng liều mạng, nếu thực sự không được thì cả nhà chúng ta chết cùng nhau là được, cha chờ con, đến khi ra ngoài thế giới, nhất định con có thể giúp cha".

"Được!"

Mục Vân vỗ vỗ bả vai Tần Ninh, thân ảnh dần dần hư ảo, thẳng đến cuối cùng đã hoàn toàn tán loạn.

Giờ phút này, Tần Ninh đứng tại chỗ, mãi mà không thể bình tĩnh.

Thẳng đến khi Thời Thanh Trúc tỉnh dậy.

"Tần Ninh!"

Thời Thanh Trúc nhìn thấy Tần Ninh đứng bên cạnh mình, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Chàng… chàng làm sao vậy?"

Tần Ninh đi lên phía trước, nhẹ nhàng ôm lấy Thời Thanh Trúc, lẩm bẩm nói: "Không có gì, chỉ là... nhớ cha ta thôi!"

Đọc truyện chữ Full