DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 2100

Chương 2100:

“Cậu Diệp, bất kể anh có phải là một con dao hay không, bây giờ có suy đoán như thế, vậy chúng ta có thể không làm con dao này.”

Thái Linh Chi rót một li trà cho Diệp Phi (Phàm): “Bàn tay đứng sau màn hi vọng chúng ta sống chết với Miêu Kim Qua, chúng ta không để hắn được như ý.”

“Lúc cần thiết, có thể xin hòa với Miêu Kim Qua, thậm chí trả Miêu Kinh Vân về, để bàn tay đứng sau màn này vội đến nhảy cả lên.”

Cô ta góp ý cho Diệp Phi (Phàm): “Hắn ta vừa loạn, sẽ dễ dàng xảy ra sai sót, một khi mắc lỗi, chúng ta sẽ có thể tóm được hắn.”

“Cách này không tồi.”

Diệp Phi (Phàm) cuối đầu uống một ngụm trà nóng: “Nhưng mà có lẽ sẽ khó thực hiện.”

“Ngoại trừ Đoan Mộc Xương và Miêu Thái Đấu liên tục chết thảm, khiến cho mâu thuẫn giữa tôi và Miêu Kim Qua bọn họ càng thêm gay gắt.”

“Còn nữa, bàn tay đứng sau màn sẽ không cho tôi cơ hội nghỉ ngơi, tôi luôn cảm thấy, rất nhanh sẽ xảy ra chuyện……” Anh ngước đầu nhìn về phía cửa sổ: “Mấy ngày này sợ là sẽ khó mà yên bình.”

“Đinh——” Gần như ngay khi anh vừa nói xong, điện thoại liền vang lên không ngớt, Diệp Phi (Phàm) bắt máy, mặt ngay lập tức biến sắc.

“Tôi có việc, đi trước đây, nhớ giữ liên lạc.”

Anh nói với Thái Linh Chi xong liền rời khỏi quán trà, đi thẳng đến bệnh viện Bác Ái mà nhà họ Trịnh tặng anh.

Nhưng bệnh viện Bác Ái xưa không bằng nay.

Tống Hồng Nhan thân là người quản lí, không những mời Kim Ngưng Băng từ Hoa Hải về làm viện trưởng, giới thiệu rất nhiều người tài giỏi, còn sửa tên thành bệnh viện Hồng Nhan.

Bệnh viện Hồng Nhan bây giờ binh hùng tướng mạnh, phục vụ cũng là hạng nhất, đã trở thành một bệnh viện tư nhân hàng đầu ở Long Đô.

Những nhân viên đến bệnh viện Hồng Nhan đều là những người không giàu cũng quý, hơn nữa còn dùng giọng nhỏ nhẹ để nói chuyện, duy trì một môi trường khám chữa bệnh tốt.

Nhưng hôm nay đến trước cửa lớn Diệp Phi (Phàm) mới phát hiện, bệnh viện hỗn loạn như chợ rau, trên đường không chỉ đậu ngang mười mấy chiếc xe tư nhân, còn chen chúc mấy trăm bệnh nhân.

“Diệp Phi (Phàm), anh đến rồi?”

Diệp Phi (Phàm) vừa bước xuống xe thì Tống Hồng Nhan đã bước đến tiếp.

Diệp Phi (Phàm) không khách sáo: “Làm sao vậy?”

“Một tiếng trước, mười mấy tốp bệnh nhân được đưa đến bệnh viện Hồng Nhan.”

Tống Hồng Nhan nhanh chóng báo cáo tình hình: “Bọn họ đều trúng độc sau khi dùng Hồng Nhan Bạch Dược, chất độc phát tác rất nhanh, không đến hai tiếng sau đã tràn đến nửa người.”

“Mặc dù Kim Ngưng Băng bọn họ cấp cứu kịp thời, còn cho bọn họ dùng Thất Tinh Tục Mệnh Hoàn, nhưng tình hình vẫn không lạc quan.”

“Thất Tinh Tục Mệnh Hoàn có thể làm giảm sự lây lan của chất độc, nhưng không áp chế mạnh bằng các chất độc khác.”

Cô ấy nói thêm: “Kim Ngưng Băng nói, chất độc này có lẽ xem xét qua tác dụng của Thất Tinh Tục Mệnh Đan……” Diệp Phi (Phàm) hơi cau mày: “Vậy cũng tức là chất độc này là nghiên cứu chế tạo dựa trên tính đối phó?”

Tống Hồng Nhan gật đầu: “Có thể nói như thế!”

Diệp Phi (Phàm) lẩm bẩm: “Xem ra sau khi bọn Thảo Trĩ Bát Lang thương vong nặng nề, Bắc Đình Xuyên bọn họ không kiềm được ra tay trước rồi.”

“Không sai, tôi cũng nghĩ như vậy.”

Khuôn mặt của Tống Hồng Nhan lộ ra một chút bất lực: “Chỉ là hiện tại chúng ta phải giải độc tố cho những bệnh nhân này.”

Đọc truyện chữ Full