DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 2102

Chương 2102

Diệp Phi (Phàm) gật đầu: “Yên tâm, tôi có thể làm được, hơn nữa hiện tại không còn thời gian nữa rồi.”

Kim Ngưng Băng do dự một vài giây, sau đó gật đầu: “Được, anh đến điều trị đi, tôi sẽ giúp anh.” Tống Hồng Nhan cầm lấy đơn thuốc của Diệp Phi (Phàm), đích thân lấy thuốc để sắc.

“Làm gì đấy? Làm gì đấy?” nhìn thấy Diệp Phi (Phàm) đang lấy kim bạc để chữa cho bệnh nhân, một người phụ nữ trung niên mập mạp lập tức hét lên: “Không phải đích thân viện trưởng Kim giải độc hay sao? Tại sao lại để cho một tên tiểu tử đến chữa trị như thế này?” người phụ nữ tràn đầy căm phẫn nói: “Các người có phải đang muốn để cho công nhân thời vụ chịu trách nhiệm? Tôi nói cho các người biết, chúng tôi không dễ gì bị lừa như vậy đâu.”

Kim Ngưng Băng vội vàng lên tiếng giải thích: “Diệp bác sĩ chính là thần y, y thuật của anh ấy so với tôi còn giỏi hơn gấp mười lần….”

“Gấp mười lần ư?”

“Một tên như thế này mà y thuật lại cao hơn viện trưởng cô mười lần ư, điều này thật chẳng phải là chuyện vớ vẩn hay sao?”

Kim Ngưng Băng còn chưa nói hết câu, liền bị người phụ nữ trung niên không ngừng ngắt lời, bà ta hét lên: “Hắn ta bao nhiêu tuổi, còn nhỏ hơn con trai tôi, khám và trị bệnh được cho bao nhiêu người? Đã thực hiện được bao nhiêu ca phẫu thuật rồi? Có hiểu cái gì gọi là chất độc hay không chứ?”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Tôi không tin tưởng cậu ta, không tin! Các người bắt buộc phải đổi người, viện trưởng Kim, cô buộc phải là người thực hiện!” người phụ nữ kích động xoắn tay áo lên: “Các người không thể lấy mạng người nhà chúng tôi ra làm trò đùa được.”

“Đúng vậy, bắt buộc phải đổi người, tên kia trông còn non đến thế thì biết cái rắm gì là y thuật.”

“Tôi nói cho các người biết, nếu như con gái của tôi chết ở đây, tất cả các người đều phải đền mạng.”

“May chóng đổi người giải độc cho tôi, hễ mà có chút sơ xuất nào, bố mày sẽ đạp nát cái bệnh viện này của các người ra cho xem.”

“Đúng vậy, thuốc Hồng Nhan Bạch đã khiến người nhà chúng tôi trúng độc, các người bắt buộc phải đảm bảo họ được bình an vô sự.”

Người nhà bệnh nhân hiện có mặt khí thế đùng đùng hung dữ la hét, nhất quyết không để cho Diệp Phi (Phàm) cứu người, nhưng lại muốn bệnh viện phải đảm bảo an toàn cho bệnh nhân.

“Người nhà các người trúng độc chưa hẳn vấn đề do ở Hồng Nhan Bạch thuốc, việc các bác sĩ không xác định định tính là lỗi của chúng tôi trước đó, chúng tôi hoàn toàn trong sạch.”

“Chúng tôi tiếp nhận điều trị người bệnh dựa trên lời cam kết của chính mình, điều này không có nghĩa là chúng tôi sai, cũng không có nghĩa là chúng tôi có tật giật mình hay gì cả.”

“Các bác sĩ chỉ có thể làm hết sức mình vì bệnh nhân, không thể hoàn toàn một trăm phàn trăm khiến cho người bệnh bình an vô sự được.”

“Về điều này tôi vừa nãy đã nói với các người rồi…”

“Và người có hy vọng cứu sống người nhà của mọi người đó chính là bác sĩ Diệp đây, nhưng mọi người lại ngăn cản kịch liệt việc anh ấy cứu người.”

Kim Ngưng Băng nói với sắc mặc sa sầm nói: “Mọi người không thể cứ quấy rối như thế này được.”

Diệp Phi (Phàm) cũng chau mày, cảm thấy những người này thật là quá ngang ngạnh, bất chấp lí lẽ, một chút đạo lý cũng không hiểu.

Hơn nữa mong muốn được bồi thuờng của họ lớn hơn nhiều so với mạng sống của bệnh nhân.

“Tôi không quản được nhiều như thế, dù sao cũng là thuốc của các người, hơn nữa các người là bác sỹ, các người phải cứu sống con gái tôi.”

“Tôi không tin được tên đó, không thể để hắn ta lấy sinh mạng của con gái tôi ra làm trò đùa được.”

“Nếu con gái tôi chết hoặc để tên đó đi cứu người, các người chính là đang xem mạng người như cỏ rác, các người chính là tội phạm giết người.”

Người phụ nữ trung niên vẫn không chịu yên mà lớn tiếng: “Đến lúc đó chúng tôi không chỉ phá bỏ cái bệnh viện này của các người, mà còn sẽ kiện các người.”

So với sự bình tĩnh của Diệp Phi (Phàm), Kim Ngưng Băng tức giận đến mức run rẩy, gắt gỏng nói: “Tất cả các phương pháp điều trị chúng tôi cũng chỉ có thể nỗ lực hết mình, không ai có thể hoàn toàn chữa khỏi bệnh một trăm phần trăm được.”

Đọc truyện chữ Full