DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nịch Tửu
Chương 1: Chương 1



Một người đàn ông trẻ tuổi kéo theo một thân ẩm ướt lạnh lẽo đẩy cửa đi vào cửa hàng, máy tiếp khách cảm ứng treo ở trên cửa, giọng nữ máy móc lạnh băng vang lên ở lối vào của cửa tiệm cùng với tiếng mưa tí tách tí tách: "Chào mừng quý khách ghé thăm ——"
"Xin chào." Cô gái đứng sau quầy nghe tiếng thì để điện thoại xuống, ngẩng đầu, hơi hơi giật mình.
Tóc của người đàn ông vào cửa hơi ướt, tóc mái hơi dài một chút dán vào trán, thái dương bị che kín bởi một tầng mồ hôi lạnh mỏng—— Cũng có lẽ là mưa —— Nhìn vào sắc mặt, cô suy đoán có thể là cái trước.
Có vết ửng đỏ mất tự nhiên ở trên hai gò má của cậu, đôi môi lại tái nhợt giống như giấy, gần như là vấp ngã bổ nhào đến trước quầy.
Cô gái giật nảy mình: "Cần thuốc gì?"
Hơi thở của người đàn ông yếu ớt: "Xin chào, vui lòng cho tôi một bình xịt ức chế Omega."
"......!Cái gì?" Cô không có nghe rõ, hay nói chính xác hơn là cô nghe không hiểu.
Đôi tay của người đàn ông vì dùng sức chống lên trên mặt kính của quầy mà trắng bệch, đôi mắt màu nâu nhạt giống như nổi lên sương mù dày đặc, ánh mắt hơi tan rã, khàn giọng lặp lại: "Thuốc ức chế Omega chuyên dụng."
"......!Âu Mễ Già?" Cô gái sửng sốt một hồi lâu.
Ngươi đàn ông nhíu mày, có hơi cấp bách thúc giục: "Thuốc xịt, hoặc là thuốc tiêm đều có thể, có không?"
"Không có." Hiển nhiên cô gái đã hiểu lầm một điều gì đó, giải thích: "Hiện tại thị trường quốc nội giám sát tương đối nghiêm khắc, không được phép bán thuốc nhập khẩu."
"Cũng không có......?" Vẻ mặt của người đàn ông hốt hoảng, rũ đôi mắt xuống rồi lẩm bẩm.
Lông mi dày và mỏng của cậu khẽ rung lên, nhíu mày lại thật chặt, từ từ mím môi thành một độ cong không có màu máu.

Giống như là đang cố gắng chịu đựng một điều gì đó.
Có lẽ là cái dáng vẻ này trông thực sự chật vật, cô gái ở phía sau quầy cũng lập tức bối rối, vội vàng đứng lên: "Anh không thoải mái ở chỗ nào? Loại Âu Mễ Già này dùng để chữa bệnh gì? Nếu như cần tôi có thể giới thiệu cho anh một loại thuốc tương tự......"
Người đàn ông hoàn hồn lại sau khoảng thời gian thất thần ngắn ngủn, lắc đầu, khẽ nói câu không cần, quay người định rời đi.
"Chào mừng quý khách ghé thăm ——"
Cửa lại lần nữa bị người ở bên ngoài đẩy ra.

Người tới gập cây dù lại rồi đặt lên trên giá đỡ ô ở cửa, khi quay người lại, nhìn thấy một thanh niên đang vùi đầu đi về phía cửa, hắn quay đầu lại nhìn cửa kính ở bên cạnh, dừng một chút, khi người kia đến gần, hơi nhích người đến phía trước mặt thanh niên.
Người đàn ông không để ý, vội vàng không kịp phòng bị mà đụng vào ngực của đối phương, cơ thể lắc lư nhẹ một cái, người trước mặt đặt tay lên thắt lưng của cậu để ngăn lại, cánh tay mạnh mẽ vòng lấy nửa vòng eo của cậu, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai: "Cẩn thận."
Vóc người của đối phương thẳng thấp, áo khoác màu đen được ủi thẳng thấm ướt hơi lạnh ảm đạm.

Cái trán nóng của người đàn ông đập vào xương quai xanh của đối phương, người kia mang theo độ ẩm của mưa đêm hơi lạnh, có một mùi hương gỗ vô cùng nhạt xông thẳng vào mũi của người đàn ông.
—— Là Alpha?
Cậu vịn vào cánh tay của đối phương rồi khó khăn đứng vững lên.

Bàn tay lịch sự của đối phương đặt ở sau lưng cậu có vẻ nóng hổi, đang liên tục không ngừng truyền nhiệt độ lên lưng cậu, nóng đến mức cậu không kiềm được mà run rẩy, đại não hỗn loạn gần như là ngay lập tức sinh ra một suy nghĩ không thể nói ra —— Cậu muốn dựa vào tin tức tố cực kỳ bé nhỏ của người đàn ông xa lạ này để làm dịu tình trạng gần như mất khống chế của mình vào giờ phút này.
Mà sao người trước mặt này quá keo kiệt, giấu tin tức tố của mình quá kín, một tia một sợi cũng không chịu phóng ra thêm.
Liên Quyết rũ mắt xuống nhìn bàn tay đang vịn vào cánh tay của mình, khẽ cau mày, lúc thu hồi ánh mắt lại vô tình quét qua nốt ruồi nhỏ đỏ thắm ở giữa vành tai trắng nõn của thanh niên, ma xui quỷ khiến mà dừng ánh mắt ở lại nơi đó một lúc, nhưng rất nhanh đã thu cánh tay về, bình tĩnh lùi lại, kéo ra một khoảng cách ở giữa cơ thể của hai người.
"Cậu không sao chứ?"
Thanh niên trước mặt rũ mắt xuống, mấy ngón tay buông xuống ở một bên bị nắm chặt đến mức trắng bệch, qua loa gật đầu, hàng lông mi đen dày che giấu hai con ngươi, nhanh chóng nhìn dòng chữ "Đã hỏng đừng đẩy" dán trên nửa cánh cửa kính ở phía sau Liên Quyết một cái, vội vàng nói tiếng cảm ơn, sau khi Liên Quyết tốt bụng kéo cửa ra giúp cậu, nhanh chóng đi mất trong màn mưa bụi tối tăm mờ mịt.
Tiếng mưa rơi bị ngăn cách ở bên ngoài cửa lớn nặng nề, mưa bụi khiến cho ánh đèn neon ở bên ngoài cửa kính tản ra ánh sáng mờ nhạt.
Liên Quyết đi tới, cô gái đứng sau quầy vẫn còn đưa cổ nhìn ra phía bên ngoài.
"Người kia làm sao thế?" Hắn thuận miệng hỏi.
"Không biết......!Trông có vẻ như là không quá dễ chịu." Cô thu hồi ánh mắt, thấy Liên Quyết lấy một lọ thuốc sơn tra từ kệ hàng gần quầy thu ngân, bất đắc dĩ nói: "Liền tiên sinh, cho dù viên sơn tra này có ngon đến đâu cũng có chứa một số thành phần thuốc nhất định, không thể ăn như đồ ăn vặt."
"Tôi biết." Liên Quyết nhàn nhạt nở nụ cười.
Hắn lấy điện thoại từ trong túi ra, chỉ mới không nhìn một chút, Wechat đã hiện lên rất nhiều tin nhắn, hắn nhấn vào một tin nhắn thoại, điện thoại di động liền phát ra một giọng trẻ con ngây thơ.

"Chú đang trên đường trở về sao? Có mua quả sơn tra hay chưa?"
"Con thi được hai điểm 100, cô giáo đã nói với chú chưa?"
"Hôm qua dì nói, nếu con thi giữa kỳ được 100 điểm sẽ mua cho con một chiếc bánh pizza, nhưng dì đã quên."
Liên Quyết kiên nhẫn nghe hết những câu chuyện vụn vặt của đối phương, đè thấp giọng lại, nói: "Không phải là con ăn cơm tối quá nhiều nên bị đau bụng rồi sao? Còn ăn pizza."
Rất nhanh đối phương đã trả lời: "......!Con nói láo.

Thật ra con không có đau bụng, chỉ là con muốn ăn quả sơn tra."
Liên Quyết quyết định không trả lời, thả điện thoại lại vào trong túi.
Cô gái nghe đến đó thì cười: "Trẻ con ấy mà, thèm ăn nên mới nói dối là chuyện rất bình thường, đừng tức giận nha."
"Không có tức giận.

Nếu như ở độ tuổi này mà còn chưa phân biệt được đúng sai tốt xấu, sau này sẽ rất phiền phức." Liên Quyết đưa đồ ở trong tay cho cô.
Cô cười hai tiếng, cầm lọ thuốc sơn tra kia, quét mã thanh toán, thuận miệng nói chuyện phiếm với hắn: "Liền tiên sinh, tôi nhớ hình như anh làm về thiết bị y tế?"
"Ừm."
"Vậy anh đã từng nghe qua cái gì mà, thuốc ức chế Âu Mễ Già chưa?"
"Thuốc ức chế Âu Mễ Già?" Liên Quyết ngước mắt lên: "Không có.

Sao vậy?"
"Người vừa mới đi kia, vào nói muốn mua cái gì mà thuốc ức chế Âu Mễ Già." Cô lấy một cái túi rồi bỏ lọ thuốc sơn tra vào giúp Liên Quyết: "Là loại thuốc nhập khẩu gì đó sao? Cái tên này quá khó đọc, hỏi cậu ấy là chữa cái gì cũng không nói......"

"Uống nhiều quá rồi." Liên Quyết nhận cái túi: "Cả người toàn mùi rượu."
"Có sao?" Cô cau mày rồi hít hà: "Không có mà, vừa rồi sao tôi lại không có ngửi thấy a?"
Lúc Liên Quyết lấy dù chuẩn bị rời đi, bước chân dừng lại, hỏi với một giọng nói ấm áp: "Có tiệm bánh Pizza nào ở gần đây không?"
"Có, đi ra ngoài rẽ qua hướng bên phải, đi qua đường cái có một cửa tiệm, ngay tại chỗ đối diện với giao lộ.

Có điều đến tiệm đó vào giờ này chắc là phải xếp hàng."
"Cảm ơn."
"......!Mạnh miệng mềm lòng." Cô nhìn bóng lưng rời đi của người kia, bất đắc dĩ cười cười, nhẹ giọng thương tiếc: "Kết hôn sớm, đáng tiếc."
***
Người đàn ông chống lên quầy, trong giọng nói khàn khàn mang theo một chút cầu xin, lặp lại lần nữa: "Có thể cho tôi đặt một phòng không?"
Nữ lễ tân khách sạn dùng ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm vào người đàn ông có trạng thái tinh thần không quá bình thường đứng đối diện quầy, nhanh chóng đẩy lại tấm thẻ mà đối phương đưa qua: "Thật xin lỗi tiên sinh, gần đây kiểm tra nghiêm ngặt, không có chứng minh nhân dân không thể ở, anh đến nơi khác xem sao."
Người đàn ông đẩy tấm thẻ lại: "Đây là chứng minh nhân dân của tôi......"
Cô gái có hơi mất kiên nhẫn, nhíu mày, giọng điệu không được tốt: "Không thể ở, đi thôi đi thôi."
Đợi người đàn ông có gương mặt trắng bệch lấy tấm thẻ lại rồi quay người rời đi, cô gái mới nói chuyện với đồng nghiệp ở bên cạnh: "Cô có biết chứng minh nhân dân của anh ta ghi cái gì không? Giới tính Omega! Thật là bó tay rồi, tôi còn là Casio đấy, bây giờ làm giả chứng minh cũng quá lừa bịp rồi......"
Bên cạnh có người hạ giọng xuống, nhỏ giọng nói: "Trông người này có vẻ không được thích hợp a, không phải là sử dụng ma túy đó chứ? Chúng ta có nên báo cảnh sát hay không a......"
"Chớ xen vào việc của người khác."
Những hạt mưa mỏng và dày đặc đánh vào mặt, những vết nước sẫm màu trên áo sơ mi trắng của người đàn ông lan rộng ra, chậm rãi kết thành một vết nước lớn ẩm ướt, vải áo ướt nhẹp làm lộ ra một thân hình mảnh mai và gầy yếu, da thịt bị quần áo ướt lạnh làm cho nổi da gà, trên người ớn lạnh từng cơn, nhưng bên trong lại bốc lên từng đợt nhiệt.

Cảm giác cơ thể mâu thuẫn này giày vò cơ thể và ý chí của cậu, mỗi một hơi thở đều là mùi rượu cực nóng và cực nồng, mùi rượu trái cây ngọt ngào mạnh mẽ trộn lẫn với mùi hôi của mưa, làm cho đại não của cậu mê man.

Trong đầu vẫn còn tồn tại một cái ý chí cảnh bảo cậu, một Omega đang trong kỳ phát tình không nên đi lang thang ở bên ngoài.
Ánh đèn Neon trong tầm nhìn mơ hồ khó có thể phân biệt được, cậu híp mắt lại, vất vả lắm mới nhìn thấy dòng chữ Express Hotel ở con đường đối diện.


Tiệm bánh Pizza kia đúng thật là rất hot, bên ngoài vẫn còn mưa, mà người mua pizza vẫn xếp từ cổng tới chỗ rẽ của giao lộ.

Liên Quyết cầm chiếc hộp đã được đóng gói rồi đi về, ban đêm có nhiều người, khu phố náo nhiệt này khó tìm chỗ đậu xe, xe của hắn phải đậu ở một nơi có hơi xa, cần băng qua một con đường rồi đi bộ một đoạn ngắn về phía trước.
Vừa đến gần giao lộ, đèn chỉ thị chuyển từ xanh sang đỏ, Liên Quyết bung dù đứng vững ở ven đường, sững sờ nhìn dòng xe cộ chậm rãi di chuyển ở trước mặt.
3 giây cuối cùng trước khi kết thúc đèn đỏ, Liên Quyết có hơi mất tập trung, thoáng nhìn thấy một người đang lảo đảo chạy tới đường cái.

Cùng lúc đó, có một vài chiếc xe lợi dụng khe hở này mà vội vã vượt qua vạch kẻ đường.
Liên Quyết còn chưa kịp mở miệng, cơ thể đã phản ứng trước lý trí, không đợi lấy lại tinh thần hoàn toàn, đã vô thức đưa tay kéo lấy cái người suýt nữa thì xông vào trong dòng xe cộ kia.
Chiếc xe chạy ngang qua hiển nhiên cũng bị dọa sợ, tài xế phanh đến cùng, hạ cửa xe xuống vô cùng tức giận mà quát người kia: "Không có mắt à!"
Bánh pizza nóng hổi lật úp trên mặt đất, tôm lột vỏ được bọc bởi phô mai kéo sợi lăn hai vòng trên lề đường ướt sũng, mùi rượu trái cây nồng đậm toả ra từ người ở trong lồng ngực.

Là cậu ta.
Ánh mắt của Liên Quyết chuyển từ nốt ruồi nhỏ đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu ở trên vành tai của cậu, nhìn đến cánh tay trắng đến sáng chói ở bên dưới ống tay áo của cậu, lúc này mới phát hiện ở trên cánh tay của cậu đang hiện ra một lớp da gà.
Liên Quyết đỡ cậu đứng thẳng lên, cơ thể lảo đảo muốn ngã xuống của người này gầy yếu đến mức có thể bị hòa tan nếu như mưa lớn hơn chút nữa, lực tay lại không nhỏ.
"Cậu làm sao vậy?"
Giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu của người đàn ông, mùi gỗ xa lạ nhưng lại quen thuộc ở trước mặt nhẹ nhàng bao trùm lấy cậu.
Là vị alpha vừa rồi.
Cậu không hiểu rõ tại sao tin tức tố của đối phương lại không có tác dụng trấn an cậu, có lẽ là tin tức tố mà đối phương phóng ra quá mức nhỏ, hoặc là độ phù hợp của hai người quá thấp —— Nhưng chân cậu đã thực sự mềm đến mức không đứng lên nổi.
Người đàn ông ngước đôi mắt ướŧ áŧ lên, đuôi mắt lá liễu dài nhỏ có hơi ửng đỏ, nắm lấy cánh tay của alpha như là nắm lấy một cọng rơm cứu mạng, giọng nói run rẩy.
"......!Xin anh, giúp tôi một chút.".


Đọc truyện chữ Full