DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nịch Tửu
Chương 36: Chương 36



Thường Khai Tâm mất rất nhiều thời gian để tiêu hóa cái bí mật mà Thẩm Đình Vị đã nói cho cô.
Ban đầu cô còn lo lắng hỏi Thẩm Đình Vị rất nhiều vấn đề như là "đối phương là người như thế nào", "đối xử với anh như thế nào"......, sau khi khởi hành rồi, Thường Khai Tâm không còn nhiều lời như vậy nữa.
Rất khó để đánh giá kỹ thuật lái xe của Thường Khai Tâm là tốt hay xấu, giống như chính cô nói vậy, an toàn, mà chậm.
Ra khỏi nội thành, đi trên con đường chưa quen thuộc còn chậm chạp hơn.
Thói quen lái xe của Thường Khai Tâm có hơi giống với Liên Quyết, cũng sẽ không mở đài phát thanh hoặc là âm nhạc, nhìn vào biểu hiện của cô thì chắc là sợ bị phân tâm.

Thẩm Đình Vị nhìn dáng vẻ cô ngồi nghiêm chỉnh ở trên ghế lái, nghiêng cổ về phía trước, cảm thấy mệt mỏi thay cô, nhét gối ôm phim hoạt hình trên chỗ ngồi của mình vào sau lưng cô.
Thường Khai Tâm nhìn chằm chằm con đường ở phía trước, vẻ mặt nghiêm túc nói một tiếng cảm ơn, lại nhờ Thẩm Đình Vị giúp cô chỉnh âm lượng của điều hướng cao lên một chút.
Thẩm Đình Vị làm theo những gì cô nói, lại bị động tác của cô làm cho thật sự muốn cười, quay đầu đối mặt với ngoài cửa sổ im lặng nở nụ cười.
"Có phải là anh đang cười em hay không?" Thường Khai Tâm liếc nhìn cậu một cái.
Thẩm Đình Vị lắc đầu, nói không có.

Một lát sau, lại không nhịn được mà đề nghị từ tận đáy lòng: "Em nên chăm chỉ luyện tập lái xe."
Thường Khai Tâm: "......"
Thẩm Đình Vị nói xong lại cười, có thể Thường Khai Tâm cũng cảm thấy buồn cười, thế là cười lên theo cậu.

Hai người vô duyên vô cớ mà cười ngây ngô một hồi, Thường Khai Tâm nhanh chóng dừng xe lại, khôi phục thành cái vẻ mặt nghiêm túc kia: "Yên lặng chút yên lặng chút, không nghe được điều hướng."
Nổi sợ kinh hoàng bạt vía của Thẩm Đình Vị lúc mới vừa lên xe đã bị tốc độ lái xe của Thường Khai Tâm mài đến sạch sành sanh, thậm chí ngay cả sự sợ hãi với việc lái xe cũng giảm đi mấy phần.
Khi bọn họ dùng tốc độ như vậy chạy đến chân núi Trường Thanh, núi xanh đã bị mặt trời lặn đốt đến đỏ rực.
Trong bãi đậu xe không còn đủ chỗ, thật vất vả mới tìm được một vị trí, Thường Khai Tâm lại lúng túng: "Oh shit, vẫn chưa học tốt cách đỗ xe song song."
Hai người liếc nhau, lại là một trận cười.
Thoạt nhìn Thường Khai Tâm là một cô gái khá lanh lợi, tiếp xúc càng lâu sẽ nhận ra đều là hình tượng, bản chất chính là một người ngớ ngẩn đến dễ thương.

Khi Thẩm Đình Vị ở chung với cô vẫn luôn rất dễ dàng dỡ bỏ phòng bị, trở về lại chính mình của cái lúc mà vẫn chưa xảy ra bất cứ chuyện gì, sự mất mát khi không có ai để chia sẻ niềm vui trước khi ra cửa cũng phai nhạt đi trong cảm giác đầy đủ khi có bạn bè đồng hành.
Thẩm Đình Vị lau khóe mắt cười ra nước mắt, nói: "Để anh."
"Không phải là anh không biết lái xe sao?" Thường Khai Tâm bán tín bán nghi nhường lại ghế lái.
"Chỉ là không có bằng." Thẩm Đình Vị nhớ lại một đường khó khăn này, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ thở dài: "Dù cho không biết cũng sớm bị em chọc cho biết rồi."
Thường Khai Tâm cười to nói: "Đã đồng ý là không chê em rồi mà!"
Thẩm Đình Vị giúp Thường Khai Tâm đỗ xe xong, cầm đồ lên rồi xuống xe, hai người cùng nhau đi đến lối vào của cáp treo.
Vào lúc hoàng hôn, ở trên núi không có nhiều người đi xuống, đi cáp treo cũng không cần phải xếp hàng lâu.

Tốc độ trượt lên của cáp treo rất nhanh, Thường Khai Tâm có hơi khẩn trương, hai bên trái phải đều chừa ra một không gian rất lớn, ngồi thẳng tắp ở giữa chỗ ngồi.


Ánh chiều tà lan rộng ra từ nơi giao nhau của các đỉnh núi ở nơi xa, là một cảnh đẹp đủ tráng lệ để phác họa ra một đường viền đỏ rực nhuộm ánh vàng.

Thẩm Đình Vị đưa điện thoại đối diện với bên ngoài tấm kính rồi chụp một vài bức ảnh, lại quay video, trên mặt của Thường Khai Tâm vẫn là dáng vẻ khẩn trương kia, không dám nhìn xung quanh, nói với cậu: "Anh quay xong thì gửi qua cho em nha."
Thẩm Đình Vị nói được, lại hỏi: "Có cần chụp ảnh giúp em không?"
Thường Khai Tâm nói: "Được."
Điện thoại của Thẩm Đình Vị ngắm vào cô, nhìn Thường Khai Tâm ở trong ống kính có vẻ mặt hơi cứng ngắc, buồn cười nói: "Em hơi động."
Thế là Thường Khai Tâm giơ tay lên mô phỏng hình tay kéo ngớ ngẩn.
Thẩm Đình Vị bất đắc dĩ cười cười, chụp hình cho cô, lại chụp hai bức vào lúc cô không chú ý.
Chụp ảnh xong, Thẩm Đình Vị chọn mấy bức ảnh có góc độ khá tốt đưa cho cô nhìn, Thường Khai Tâm chỉ vào một tấm ảnh ở trong đó rồi nhăn mặt: "Ơ, cái tấm này là cái quỷ gì vậy, không được không được quá xấu, anh sao lại thẳng —— Hừ! Trai cong chụp ảnh! Mau mau xóa sổ tấm ảnh xấu xí này, lịch sử đen tuyệt đối không thể giữ lại."
Thẩm Đình Vị đưa điện thoại cho cô
Nói: "Vậy thì tự em chọn đi."
Khi cáp treo dừng lại Thường Khai Tâm vẫn còn đang chọn ảnh, Thẩm Đình Vị lôi tay áo của cô kéo cô xuống khỏi cáp treo.
Thường Khai Tâm đột nhiên "ôi" một tiếng, sau đó hỏi Thẩm Đình Vị: "Đây là cái gì vậy?"
Thẩm Đình Vị quay đầu: "Cái gì?"
Thường Khai Tâm đang gửi ảnh qua ở trong giao diện gửi đi của Wechat, có thể là vô ý xem album ảnh của cậu, chỉ vào đoạn video tim thai mà cậu đã quay lại vào buổi sáng.

Thẩm Đình Vị không thể thành thật trả lời, đành phải nói dối một chút: "Đây là......!Tim thai của một đứa bé ở nhà một người bạn."
"Hả, tim thai chính là nhịp tim của thai nhi khi nằm trong bụng mẹ sao?" Thường Khai Tâm rất có hứng thú mà hỏi: "Em có thể nghe một chút hay không?"
Dưới sự cho phép của Thẩm Đình Vị, cô ấn vào đoạn video kia, nghiêng lỗ tai nghiêm túc lắng nghe.
"Thình thịch, thình thịch, thình thịch --"
Trái tim của Thẩm Đình Vị cũng chấn động theo đoạn nhịp tim đã nghe vô số lần này, cậu mím môi một cái.
"Trời ơi!" Thường Khai Tâm mở to hai mắt, lần nữa đặt điện thoại ở bên tai: "Nhịp tim của em bé mà lại mạnh mẽ như thế sao, thật là thần kỳ! Giống như móng ngựa nhỏ vậy, quá đáng yêu rồi đó!"
Khóe miệng của Thẩm Đình Vị không thể ức chế nổi mà giương lên, cảm giác hài lòng diệu kỳ khi được người khác khen ngợi ngập tràn trong con tim đang đập thình thịch thình thịch của cậu, cậu dùng sức gật đầu, nói: "Đúng vậy, đúng là rất đáng yêu."
Sự vui vẻ này vẫn luôn được kéo dài cho đến khi hai người lên đỉnh núi, nụ cười trên mặt của Thẩm Đình Vị cũng chưa biến mất.
Trước tiên, hai người đặt hành lý vào trong homestay mà Thường Khai Tâm đã đặt trước, không quan tâm đến việc nghỉ chân, Thường Khai Tâm lại vội vàng lật đật kéo Thẩm Đình Vị đi ăn cơm.

Nhưng bởi vì ngày hôm nay tới không đủ sớm, nhà hàng nổi tiếng trên mạng mà Thường Khai Tâm muốn đến check in đã không còn chỗ, hai người chỉ có thể đổi thành một nhà hàng khác.

Bà chủ của homestay đề cử một nhà hàng thịt nướng cách đó không xa, bà chủ vỗ ngực cam đoan, mặc dù điều kiện của nhà bà ấy* chỉ ở mức trung bình, nhưng hương vị thì vô cùng tốt.

(Chỗ này tác giả ghi 他: anh ấy cơ mà theo em nghĩ phải là 她: cô ấy mới hợp lý chứ nhò?)
Thẩm Đình Vị và Thường Khai Tâm lười đi bộ, dứt khoát bỏ ra 15 tệ ngồi một chiếc xe điện 4 bánh đưa đón khách du lịch, trực tiếp đưa bọn họ đến nơi.
Cái tiệm này......!Nhìn vào mặt tiền đúng thật là trung bình.


Nhà hàng thịt nướng ở trên đỉnh núi, trải qua gió thổi và phơi nắng, bảng hiệu ở trên đầu cửa đã loang lổ đến gần như không thể nhìn thấy rõ chữ.
Bọn họ đi vào cửa mới phát hiện ở phía trước cửa hàng vẫn khá lớn, nhưng khách thì chỉ lác đác vài bàn, có thể là bởi vì hôm nay không phải cuối tuần, hơn nữa phần lớn khách du lịch đều đến vì cái nhà hàng nổi tiếng ở trên mạng nằm ở phía Bắc kia, cho nên việc kinh doanh của nhà hàng thịt nướng cũng không phải là quá tốt.
Thẩm Đình Vị và Thường Khai Tâm tìm một chỗ ở gần quầy rượu rồi ngồi xuống, gọi vài món ăn theo sự đề cử của bà chủ homestay, trong lúc chờ thức ăn được bưng lên tùy tiện tìm một ít chủ đề để nói chuyện phiếm.
Có thể là cũng bởi vì không có nhiều khách, tốc độ bưng thức ăn lên cũng nhanh, hai người đi bộ cả một buổi chiều nên thật sự đói bụng, lúc này ngửi được mùi thịt nướng ngập tràn trong nhà thì đã bụng đói cồn cào, không quan tâm đến việc nói chuyện nữa, chuyên tâm nướng thịt.
Trên đỉnh quầy rượu treo một cái TV, giờ này không có chương trình nào, trên TV đang phát bản tin buổi chiều.
Cô gái ở quầy tân nằm ở trong quầy rượu lướt các video ngắn, có lẽ là lo lắng bị ông chủ phát hiện đang làm việc riêng trong giờ làm việc, cầm điều khiển từ xa chỉnh âm lượng của TV lớn lêm một chút, muốn che giấu âm nhạc trong điện thoại.
Thường Khai Tâm dùng rau diếp bọc lại miếng thịt ba chỉ đã được quét dầu, chấm nước sốt chế theo công thức bí mật được nhân viên phục vụ mang đến, nhét một miếng đầy ắp vào trong miệng, siêu cấp thỏa mãn mà nói: "Thịt nướng ở nhà này quả nhiên ngon nha, ngon hơn nhiều so với thịt nướng Phong Vân gì gì đó ở thành phố Nghi! Vừa đắt vừa khó ăn, không biết vì sao mà cả ngày lại có nhiều người xếp hàng như vậy......"
Nửa ngày không nghe Thẩm Đình Vị trả lời, Thường Khai Tâm thấy cậu đang ngẩng đầu ngơ ngác không biết là đang nhìn cái gì, lắc lắc tay ở trước mặt cậu: "Này Vị Vị, làm gì vậy, mau ăn thử ——"
Lời còn chưa nói hết, kẹp gắp thịt ở trong tay Thẩm Đình Vị đột nhiên rơi vào khay nướng, phát ra một tiếng vang rất cao.
Thường Khai Tâm thấy Thẩm Đình Vị đột ngột đứng lên, ngẩn người: "......!Anh làm sao vậy Vị Vị?"
Đôi mắt của Thẩm Đình Vị nhìn chằm chằm màn hình ở trên đỉnh đầu, gương mặt bị làm mờ bằng một lớp mỏng nhưng lại rất dễ dàng phân biệt kia.
Microphone xoay quanh người giống như là những thanh kiếm sắc bén muốn đâm xuyên hắn, gần như đâm trên mặt hắn, hai tay của hắn bị còng tay lạnh lẽo và chướng mắt khóa ở trước người, bộ âu phục ở trên người có hơi nhăn, tóc cũng loạn, nhưng lưng lại vẫn thẳng tắp như cũ.
"Cựu giám đốc Liên Quyết của công ty trách nhiệm hữu hạn thiết bị y tế Phong Quyết thuộc tập đoàn Trần thị bị tình nghi đã phạm tội tham ô trong nhiệm kỳ của mình, sau khi từ chức đã lẩn trốn ra nước ngoài, đã bị cưỡng chế bắt giữ bởi cơ quan công an có liên quan vào chủ nhật tuần trước.

Trước mắt, vụ án này đang tiến thêm một bước trong việc ——"
Tình trạng tim đập nhanh đã lâu không tái phát của Thẩm Đình Vị lại xông tới ngay lúc này, nhịp tim của cậu như sấm chớp, đến mức không thể nghe rõ âm thanh của Thường Khai Tâm.
Sao có thể......!.


Đọc truyện chữ Full