DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trộm Hương
Chương 53: Bí mật

Chó sói là do Hạ Tác Chu cố tình sai người vác từ phương Bắc về.

Mùa đông rét buốt, vào núi bắt sói cũng không đơn giản, Hạ Tác Chu vốn không ôm hy vọng gì lớn, ai ngờ người được phái đi vận khí tốt, lượm ngay được ổ sói con, trực tiếp tha luôn về, nhét vào trong lồng, một đường ôm trên xe lửa mang trở lại Bắc Bình.

Hạ Lục gia nghe rõ ngọn nguồn, lấy làm trùng hợp tấm tắc mấy câu, quay vào nói một tiếng "Có việc" với Tiểu Phượng hoàng, sau đó vội vã đi theo Vạn Lộc đến chọn sói con.

Lục gia vừa đi, không khí trong phòng lập tức lắng xuống, ngay cả ánh sáng cũng trở nên âm trầm ảm đạm, Phương Y Trì yên lặng ngồi bên bàn, góc bàn bị tia sáng chiếu xuyên qua lớp giấy cửa sổ, ngay cả bát đũa bên trong cũng tỏa vòng hào quang. Cậu ngoan ngoãn ăn hết từng miếng thịt dê Hạ Tác Chu gắp cho, đoạn che miệng khẽ ho hai tiếng, sau đó ra phía sau tấm bình phong đổi một bộ trang phục đơn bạc hơn chút, rồi bò lên giường nghỉ ngơi.

Lòng cậu muộn phiền, cái loại cảm giác đếm ngày ra đi bức ép cậu đến phát điên.

Điểm chết người nhất là chuyện Phương Y Trì muốn làm còn chưa bắt đầu nổi.

Vì vậy cậu lại nằm trên giường hối hận, cảm thấy hôm nay lẽ ra cứ cắm ở tiệm cơm Bình An lâu hơn xíu, trực tiếp để A Thanh vẽ một chút trên lưng mình.

Dù chỉ là một cái lông chim cũng được, dù sao vẫn là tiết kiệm được bao nhiêu thời gian hay bấy nhiêu.

Nhưng mà nghĩ nghĩ một hồi, cậu lại bình tĩnh trở lại.

Không gấp được, càng vội càng rối, cậu là kẻ không có đường lui, nên làm đến đâu chắc đến đấy mới phải.

Ngoài cửa sổ bỗng truyền đến tiếng bước chân từ trong sân.

Thanh âm đè thấp của Vạn Phúc lọt vào lỗ tai Tiểu Phượng hoàng: "Tiểu gia cùng Lục gia đều ở Bắc phòng, hai người canh giữ trước cửa, trừ tôi và Vạn Lộc, không cho phép kẻ nào tiến vào."

"Rõ!"

"À đúng rồi, Tiểu gia ra cửa, hai người đều phải đi theo, ý của Lục gia là, có thể thoải mái cầm súng, không cần để ý kẻ khác, hiểu chưa?"

"Hiểu!"

"Được, hiểu rồi thì theo tôi đến gặp Tiểu gia."

Phương Y Trì mơ màng nghe được đại khái, nằm trên giường trở mình, khoác một lớp áo dày bước ra, đúng như dự đoán, Vạn Phúc vừa lúc gõ cửa: "Tiểu gia, ngài dùng bữa xong chưa?"

Cậu đáp: "Xong rồi, anh vào đi."

Vạn Phúc đẩy cửa, mang hai binh sĩ mặt không biểu cảm bước tới: "Tiểu gia, đây là cảnh vệ Lục gia phân phó cho ngài. Người gầy tên Hỉ Tài, người lùn tên Ái Tiền, ngài nhận thức một chút, từ nay về sau bọn họ sẽ theo ngài."28

Phương Y Trì chống cằm ngồi bên bàn, nhìn không rõ vẻ mặt hai viên cảnh vệ lắm, chỉ thấy bọn họ vác súng, họng súng còn lấp lóe đen xì, liền bảo: "Tôi hiểu rồi."

"Bình thường bọn họ canh ngay ngoài sân, ngài có gì phân phó cứ gọi một tiếng."

"Được." Phương Y Trì lặng lẽ than thở, siết chặt áo khoác trên vai, biết đây là an bài của tiên sinh, không lộ ra chút bất mãn nào.

"Vậy ngài tiếp tục nghỉ ngơi, tôi mang bọn họ ra ngoài làm quen đường đi lối lại nơi này." Vạn Phúc nói liền một hơi, tiếp đó dẫn hai viện cảnh vệ rời khỏi Bắc phòng, nhưng Phương Y Trì luôn cảm thấy họ không phải đi làm quen đường sá, e là còn có chuyện khác phải làm thì đúng hơn.

Mà bất kể đi làm gì, Phương Y Trì muốn biết, cũng phải chờ Lục gia trở lại mới hỏi được. Cậu lần nữa đứng dậy, ra sau tấm bình phong, ngồi còn chưa ấm mông, cửa phòng lại bị gõ.

Lần này không phải Vạn Phúc, không phải Vạn Lộc, mà là một kẻ Phương Y Trì chưa từng thấy qua, "Tiểu gia, bên ngoài có người tìm ngài."

"Cậu là người bên phòng nào?" Phương Y Trì khẽ cau mày, "Không biết Lục gia không cho phép ai bước vào Bắc phòng hay sao?"

Người làm ngoan ngoãn nói mình là người bên phòng Tứ gia, phía ngoài có kẻ gây chuyện đòi gặp Phương Y Trì, bị Tứ gia lôi về Nam phòng, lúc này vẫn đang chất vấn.

"Hạ Tứ gia?" Phương Y Trì có chút đau đầu, "Người tới tìm tôi có xưng danh tính không?"

"Nói là cha bạn cũ của ngài."1

"Cha của bạn cũ?" Phương Y Trì bỗng kịp phản ứng.

Có thể coi là bạn cũ của cậu, chẳng phải chỉ có mỗi A Thanh hay sao?

Nghĩ đến A Thanh, Phương Y Trì lập tức nghĩ tới tên bố đẻ nghiện cờ nghiện bạc kia, lúc trước gặp trong hiệu ăn Lục Quốc, quả thực để lại ấn tượng không nhỏ.

"Đi thôi, dẫn đường đi." Phương Y Trì không thể bỏ mặc chuyện liên quan đến A Thanh, đi chưa được hai bước, đụng phải Vạn Phúc đang tản bộ trong sân, bên người tự nhiên tăng thêm ba kẻ cùng đi.

"Tiểu gia, ngài nên gọi bọn tôi." Vạn Phúc thấp giọng rỉ tai cậu, "Cảnh vệ không sợ đắc tội người, ngài mang theo bọn họ, dù là lão gia tử cũng không dám gây nhiều khó dễ với ngài!"

Thực ra đây cũng không phải vấn đề Hạ lão gia tử chỉnh đốn cậu thế nào, mà là Phương Y Trì không muốn tranh chấp với Hạ Tứ gia.

Hạ Tứ gia là anh trai Hạ Tác Chu, bất luận quan hệ xa gần đến đâu, cũng nghiễm nhiên được coi như "trưởng bối", vả lại y là anh hùng bị thương trên chiến trường, Phương Y Trì không có cơ sở cùng người ta ồn ào.

Cậu lo lắng tiến đến Nam phòng, chưa gì đã nhìn thấy có kẻ bị trói ngoài nhà, nửa sống nửa chết quỳ sấp, nhìn gần, cái tên bị đánh đến sống mũi xiêu vẹo kia đích thị là cha ruột A Thanh.

"Quái lạ, ngay cả Hạ Tứ gia đều phải hạ tử thủ." Vạn Phúc lẩm bẩm, lại gần kiểm tra hơi thở, "Tiểu gia, còn sống."

Phương Y Trì gật đầu một cái: "Gọi cửa đi."

Cậu không biết Tứ gia có ý gì, nhưng tới trước cửa nhà người ta, nói thế nào vẫn phải hành lễ.

Vạn Phúc tiến tới gõ cửa: "Tứ gia, ngài đang nghỉ ngơi sao?"

Trong phòng có kẻ trả lời: "Tứ gia chưa nghỉ ngơi."

"Phòng trong Lục gia đến tìm ngài." Vạn Phúc nói.1

"Vào đi." Lúc này là lời Hạ Tứ gia.

Phương Y Trì nghe vậy, đẩy cửa bước vào Nam phòng. Đây là lần đầu cậu đến nơi này, cách bài trí bên trong không khác phòng Lục gia lắm, chẳng qua là càng giản dị hơn chút, không có vật trưng bày gì, ngược lại đặt rất nhiều chậu than sưởi.

Hạ Tứ gia ngồi trên ghế dài trước tấm bình phong, cúi đầu nhìn bức họa, trên sống mũi gác chiếc kính kim loại, nghe tiếng bước chân của Phương Y Trì, cũng không ngẩng đầu mà bảo: "Ngồi đi."

"Cảm ơn Tứ ca." Phương Y Trì vừa đặt mông xuống ghế, hai viên cảnh vệ liền theo sát sau lưng, cứng rắn canh giữ bên cạnh cậu.

Hạ Tứ gia khẽ cười: "Lão Lục là ngay cả tôi cũng không yên tâm đây mà."

"Sao có thể nói vậy." Cậu rũ mi, không nhanh không chậm trả lời: "Là tôi gần đây thân thể không tốt, ốm yếu triền miên, Lục gia mới phái người đi theo mà thôi."

Phương Y Trì kéo chuyện lên đầu mình, chủ động hỏi: "Tứ ca, ngài tìm tôi là vì người phía ngoài kia sao?"

Hạ Tứ gia nghe lời này, rốt cuộc ngẩng đầu. Bởi vì chân bị thương, Hạ Tứ gia rất hiếm khi ra khỏi Hạ trạch, sắc mặt có chút trắng nhợt, khóe môi nhếch lên một nụ cười hời hợt, ánh mắt nhìn Phương Y Trì lại vô cùng nghiêm túc.

"Cậu quen biết?"

Cậu gật đầu: "Có nhận thức. Là cha của bạn tôi."

"Là thế này." Hạ Tứ gia không để trong lòng, "Y đứng ở cửa nhà họ Hạ nhắc tới mấy lời gièm pha Lão Lục nhà tôi, quả thực thiếu đánh, bạn cậu nếu có hỏi, cậu cứ nói thẳng là tôi đánh."

"Y nói năng bậy bạ, Tứ ca đánh thì cứ đánh thôi."

"Phép tắc vẫn nên có, mấy ngày nữa cậu thay mặt tôi gửi lời xin lỗi tới vị bằng hữu kia, coi như tôi nợ y một món nợ nhân tình."32

Phương Y Trì nghĩ bụng, A Thanh mà biết chuyện này, có khi còn vỗ tay khen tuyệt, chỗ nào cần phải xin lỗi chứ? Nhưng ngoài mặt vẫn lễ phép đáp ứng: "Được, ngày mai tôi sẽ đi nói với cậu ấy."

Hạ Tác Phong hài lòng, cúi đầu xuống, tiếp tục nghiên cứu bức họa trên bàn: "Lão Lục đâu?"7

"Lục gia nói có chuyện, đã cùng Vạn Lộc ra ngoài."

"Cậu sống chung với nó, có mâu thuẫn gì không?"

"Không có việc gì."

"Lão Lục khi còn chưa trưởng thành đã lăn lộn trong bộ tư lệnh của lão gia tử, sau đó vào trường quân đội, ngay cả kỳ nghỉ cũng không rảnh rỗi, đi theo binh sĩ đánh đó đánh đây, nhưng cậu đừng nghĩ nó không biết thương người." Hạ Tứ gia đại khái là ngắm bức họa lâu mất hết hứng thú, thế mà lại dựng lên cái mác trưởng bối ngồi tâm sự với Phương Y Trì, "Lòng nó thật sự hướng về cậu."

Phương Y Trì dở khóc dở cười.

Dĩ nhiên cậu biết tâm tư tiên sinh, chẳng qua là trước mặt Hạ Tác Phong, cũng không thể nói ra chuyện riêng tư nhà bọn họ, liền chỉ đỏ mặt đáp: "Hiểu được."1

Hạ Tứ gia nâng chung trà lên nhấp một ngụm, tháo mắt kính, ánh mắt rơi vào viên cảnh vệ sau lưng Phương Y Trì: "Hỉ Tài?"

Hỉ Tài vừa bị điểm tên mắt nhìn thẳng, gót chân khép lại, lớn tiếng trả lời: "Có mặt!"

"Đến cả y lão Lục cũng chuyển cho cậu." Hạ Tác Phong nhẹ giọng than thở, giống như chợt nhớ ra chuyện gì, tự mình lắc đầu: "Cậu vẫn đang bệnh, về sớm nghỉ ngơi một chút."

Phương Y Trì theo lời rời khỏi Nam phòng, trước khi đi, nghe Hạ Tác Phong nói: "Kẻ bên ngoài giao cho cậu xử lí, sau này, gặp thứ đồ như vậy, đừng mềm lòng, dù cho bên ngoài có truyền lời nói nhảm nào, Hạ lão Lục cũng sẽ không để ý."6

Phương Y Trì bất giác thấy ấm áp, nhấc chân bước ra sân.

Cha A Thanh bị đánh cho ngu người, không nhận ra mặt cậu luôn, trợn cặp mắt đen tím, tự lẩm bẩm một mình.

"Mọi người ném y ra ngoài đi." Phương Y Trì cuộn tay, vẻ mặt phức tạp.

Trong ấn tượng của cậu, bên mình không có mẹ có cha, duy chỉ có chính bản thân cùng một cô em gái.

Bởi vì chưa từng cảm thụ qua mùi vị "gia đình", Phương Y Trì thỉnh thoảng cũng ao ước thầm nghĩ, không biết cha mẹ rốt cuộc là người thế nào. Cậu rất khát khao được nhìn thấy, thế nhưng những kẻ làm cha làm mẹ cậu hiếm hoi gặp được, lại không tốt được mấy người.

Cha của A Thanh nợ nần bài bạc, Hạ lão gia tử tâm tư thâm trầm, những người cha ấy bất đồng với hình tượng trong lòng cậu, lâu ngày sẽ chẳng còn ngóng trông, hôm nay đặt mình vào hoàn cảnh mà ngẫm, nếu sau này cậu thật sự có đứa trẻ của Lục gia, không biết phải dạy dỗ sao cho tốt nữa.

Phương Y Trì để mặc cho suy nghĩ của mình rong ruổi đến tương lai xa xôi, quên đi bệnh tật quấn thân hiện tại.

Nhưng không ngờ kẻ đang bị vệ binh vác lên vai đột nhiên cất tiếng: "Tôi... tôi đã nhìn thấy ở hiệu ăn Lục Quốc!"

Cậu sửng sốt: "Cái gì?"

Đáy mắt cha A Thanh dấy lên một tia trấn tĩnh: "Tôi thấy Lục gia đến gặp bọn họ!"

"Gặp ai?" Phương Y Trì tỏ ý bảo cảnh vệ dừng bước, "Để cho y nói."

Cha của A Thanh lại tựa như hồi quang phản chiếu, chốc lát sau thần chí đã mơ hồ, phát ra mấy thanh âm ê ê a a không chút ý nghĩa.

"Thôi, mang y đi đi." Phương Y Trì không lấy được thông tin, chỉ đành để cảnh vệ tiếp tục vác y ra, "Vạn Phúc, anh giúp tôi tìm A Thanh một chuyến, nói cha cậu ấy đang ở ngoài Hạ trạch."

"Nếu cậu ấy muốn nhận, anh hãy lái xe đưa cha cậu ấy về nhà, nếu cậu ấy không muốn, anh cứ trực tiếp quay lại."

"Được." Vạn Phúc đưa Phương Y Trì về Bắc phòng xong, lập tức xoay người rời đi.

Mà Phương Y Trì đứng trước cửa phòng, hà hơi vào lòng bàn tay, không vội vã đi vào, cậu đang nghĩ xem lời cha A Thanh nói rốt cuộc là có ý gì.

Nếu như Phương Y Trì đoán không sai, hôm nay ông ta đến đây, nhất định muốn dùng cái thóp nào đó gây khó dễ, cái thóp này có thể là của Phương Y Trì, cũng có thể là của Lục gia.

Hẳn là ông ta muốn vin vào đây đòi chút tiền chuộc, nhìn vào người nhà họ Hạ coi trọng mặt mũi mà lừa đi một khoản tiền bịt miệng.

Chỉ tiếc cha A Thanh lại đánh giá sai người Hạ gia rồi.

Hạ Tứ gia sẽ không cầm tiền ém miệng người, chỉ biết dùng nắm đấm bức người ta câm miệng.1

Nhưng mà Phương Y Trì cũng từ đó phát giác ra gì đó bất thường.

Cậu tới hiệu ăn Lục Quốc một lần, chính là cái lần bị cha A Thanh dây dưa đến, cậu cũng đụng phải Hạ Tác Chu.

Không đúng, ngày ấy tiên sinh rõ ràng bảo đến cổng thành bàn chuyện, tại sao lại đến Lục Quốc đây?1

Tiểu Phượng hoàng muộn màng phản ứng kịp Hạ Tác Chu có chuyện gạt mình, phẫn nộ giậm chân hai cái, vừa mới đẩy cửa vào phòng, sau lưng liền truyền tới mấy tiếng dồn dập bước chân.

"Tiểu Phượng hoàng!" Hạ Tác Chu còn chưa biết chuyện của mình đã bị miệng người ngoài làm lòi ra một nửa, dáng vẻ vui mừng đi vào sân, thấy ánh sáng ảm đạm, đèn lồng trong sân còn chưa thắp, thuận miệng mắng: "Một đám ăn no rỗi việc, chết hết ở đâu rồi?"

"Em để bọn họ ra ngoài giúp làm chút việc." Phương Y Trì tẻ ngắt nói, "Tiên sinh về rồi sao?"

"Về rồi." Nếu là Tiểu Phượng hoàng phái ra ngoài, Hạ Tác Chu đương nhiên không thể mắng tiếp.

Lục gia liền coi mình chưa nói gì hết, sải bước về phía trước, còn nhớ bảo Vạn Lộc không được mang sói con vào sân, từ giờ đến ngày ấy vẫn còn phải gạt Phương Y Trì.

Hạ Tác Chu bước được hai bước, chợt cảnh giác: "Em đứng nơi này làm gì thế, hóng gió hả?"

Cậu chớp chớp mắt: "Em đợi ngài đó nha."

"Mặt trời mọc ngược à?" Hạ Tác Chu tiến đến sát bên người Phương Y Trì, rốt cuộc phát giác ra cảm xúc của đối phương có gì sai sai, trong lòng cả kinh, cho là chuyện sói con lại bại lộ rồi, không tránh được chột dạ, dứt khoát khai man quân tình: "Lạ thật, hai ngày trước người của tôi vào núi, thế mà gặp gấu đen Tây Tạng."

"Gấu đen Tây Tạng?" Phương Y Trì cũng kinh ngạc theo, "Vậy cũng không tốt."2

"Còn không phải sao?" Hạ Tác Chu mắt thấy chuyện lừa bịp được, vội vàng tiếp lời, "Giữa mùa đông, gấu đen Tây Tạng đói bụng phát điên, nhìn thấy người vác súng cũng dám cắn."

"Ôi!"

"Kết quả cũng bị hạ gục sau một trận vật lộn gay go, da cũng không còn nguyên vẹn, phần tróc ra đủ để làm một chiếc áo nho nhỏ, tôi để Vạn Lộc lấy đúng kích cỡ của em, chốc lát là về tới rồi."

Đây là lại may đồ mới cho Tiểu Phượng hoàng.

Phương Y Trì bị Hạ Tác Chu quấy nhiễu một hồi rối hết cả lên, trong nháy mắt đã ném chuyện vừa nghĩ ra sau gáy, không chỉ không tức giận, còn chủ động dính qua: "Tiên sinh, ngày mai em muốn đến tiệm cơm Bình An một chuyến nữa."

"Lại đi đâu?"

"Tìm A Thanh."

"Lại tìm?" Hạ Tác Chu ngược lại cũng không mấy bận tâm.

Trong mắt Lục gia, Phương Y Trì ngồi nhà lâu sẽ đâm buồn chán, ra ngoài tìm bằng hữu là chuyện rất bình thường, mặc dù bản tính chiếm hữu của hắn mạnh, nhưng không đến nỗi ngăn cản vợ yêu nhà mình giao du bạn bè.

"Vâng, em... em còn chút chuyện cần nói với A Thanh." Phương Y Trì là muốn vẽ phượng hoàng trên người, con ngươi vì giấu ý đồ riêng mà đảo tới đảo lui, liều chết tìm cớ: "Vừa rồi cha cậu ấy còn chạy đến Hạ gia, nói muốn gặp em, còn huyên thuyên kể xấu ngài nữa cơ!"

Đọc truyện chữ Full