DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 4856

Chương 4856

Đột nhiên Vu Thắng Nam nghĩ, nếu như bà ta không phải là ngôi sao hạng A, nếu như Thẩm Thiên Nhật không phải là đạo diễn quốc tế. Thì cho dù mình có cầm theo bản kết qủa xét nghiệm kia tới tìm Diệp Hân Nguy, cô ta cũng không nhận hai người làm cha mẹ!

“Tôi nói cho bà biết, hai người nhất định phải nghĩ cách giải quyết chuyện này cho tôi.”

“Nếu không… nếu không tôi sẽ đi nhảy lầu tự sát, lấy đó mà rửa oan cho mình!”

“Tôi muốn các người hối hận cả một đời!”

Diệp Hân Nguy nói xong rồi chạy ra khỏi phòng.

Khi cô ta kéo cửa phòng ra thì thấy Tô Lam và Mộ Mẫn Loan đang đứng ngay trước cửa.

Diệp Hân Nguy có hơi sửng sốt nhưng rất nhanh sau đó đã phản ứng lại kịp.

Vừa rồi mình và Vu Thắng Nam nói chuyện cũng không tiết lộ bất cứ tin tức gì liên quan tới tin tức liên quan tới Mộ Mãn Loan.

Thế là vẻ mặt của cô ta trở nên hung ác: ‘Cô đừng có cho rằng tôi không biết chuyện lần này chắc chắn là có chồng của cô đứng ở đằng sau giúp đỡ”

“Không phải là chỉ tát cô mấy cái thôi sao? Sao cô cứ nhất quyết phải làm như thế hả?”

Bây giờ sức khỏe của Mộ Mẫn Loan vân còn chưa hồi phục hẳn nên Tô Lam không muốn để cho cô ấy đối mặt với con người như thế này.

Nên cô đi tới rồi ngăn trước mặt Mộ Mãn Loan.

“Diệp Hân Nguy, đến cùng là cô còn biết xấu hổ không hả? Gô là chó à mà thấy người là cắn?”

“Cô có biết không, nếu như không phải là cô đẩy chị ấy thì chị ấy cũng sẽ không bị rắn độc đến nỗi suýt chút nữa là mất mạng.”

“Tô Lam, chuyện này có liên quan gì tới cô không? Cô cút sang chỗ khác cho tôi.”

“Bây giờ cô còn cố ý dẫn Mộ Mẫn Loan chạy tới đây chính là vì nhìn trò cười của tôi đúng không hả?”

“Cho dù tôi có đánh cô ta, có đẩy cô †a xuống hồ, cho dù cô ta có bị rằn độc căn thì sao chứ, người cuối cùng cứu cô ta là ai? Còn chẳng phải là mẹ của tôi sao?”

“Hai chúng ta hòa nhau! Các người có tư cách gì mà chạy tới trước mặt tôi diễu võ giương oai?”

“Tôi nói cho các người biết, muốn xem trò cười của tôi à? Nằm mơ đi, tôi sẽ không bỏ qua cho các người đâu!”

Diệp Hân Nguy nói xong rồi đẩy Tô Lam ra, sau đó cô ta chạy thẳng ra ngoài.

Vu Thắng Nam vội vàng đuổi theo.

“Hân Nguy, Hân Nguy, con không nên làm chuyện gì điên rồ đấy nhé.”

Vu Thắng Nam đã lớn tuổi rồi nên có hơi chậm chạp, khi bà ta đi ra ngoài thì đã không thấy bóng dáng của Diệp Hân Nguy đâu nữa rồi.

Vu Thắng Nam vội vàng gọi điện thoại cho Thẩm Thiên Nhật, hai vợ chồng bắt đầu tìm kiếm trong bệnh viện, thậm chí còn tới phòng giám sát của bệnh viện.

Căn cứ vào hình ảnh trong camera giám sát thì Diệp Hân Nguy cũng không hề rời khỏi bệnh viện.

Chỉ là khi cô ta chạy tới tâng trệt bệnh viện thì đột nhiên biến mất.

Cho dù có tìm góc giám sát khác cũng không tìm được cô ta.

Mấy người Vu Thắng Nam lo lắng Diệp Hân Nguy sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cũng lo lắng rằng camera giám sát của bệnh viện không thể quay hết tất cả các góc.

Thế là Vu Thắng Nam và Thẩm Thiên Nhật chia thành hai đường, một người ngồi trong bệnh viện chờ tin, một người đi ra khỏi bệnh viện tìm người.

Đọc truyện chữ Full