DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 2130

Chương 2130

Vị pháp y đó yêu cầu các đặc vụ nhấc Diệp Phi (Phàm) lên ghế, còn gọi nhân viên điều dưỡng đến băng bó cho anh.

Diệp Phi (Phàm) ngoan ngoãn tiếp nhận điều trị, trong thời gian đó anh còn dùng mắt để ra hiệu cho đám người Viên Thanh Y bảo họ không cần phải lo lắng.

Chẳng mấy chốc, lão pháp y đã đến kiểm tra vết thương của Đoan Mộc Thanh, kiểm tra hơi thở, sờ nhịp tim, rồi lại đảo con ngươi.

Cuối cùng, ông ta nhìn phần xương yết hầu bị gãy của Đoan Mộc Thanh mà lắc đầu: “Đoan Mộc Thanh… Chết ngay tại chỗ.”

Đoan Mộc Thanh chết?

Ngay khi lão pháp y đưa ra thông báo này, hơn năm trăm người ở hiện trường không những không có nhốn nháo, mà ngược lại vô cùng yên tĩnh.

Ngay cả người bạn đang cực kỳ phẫn nộ của Đoan Mộc Thanh cả người cũng trở nên cứng đờ.

Tuy rằng vừa rồi bọn họ nhìn thấy Đoan Mộc Thanh ngã xuống đất, nhưng chỉ cho rằng hắn bị Diệp Phi (Phàm) đánh trọng thương, dù gì thì Diệp Phi (Phàm) lấy đâu ra dũng khí để giết Đoan Mộc Thanh?

Nhưng lúc này, sự thật đẫm máu đang phơi bày trước mắt, khiến bọn họ không khỏi kinh ngạc.

“Làm sao có thể… Làm sao có thể?”

Đường Thạch Nhĩ cũng trở nên hoảng hốt, có chút không thể chấp nhận được kết quả này.

Cái thằng não úng này, rốt cuộc là không biết thân thế của Đoan Mộc Thanh, hay là thật sự không để ngân hàng Đế Hào vào mắt?

Tiếp đó, anh ta muốn vui mừng vì Diệp Phi (Phàm) đã gây ra họa, nhưng trong lòng anh ta lại không thể nào vui nổi.

Dù thế nào đi nữa, Đoan Mộc Thanh đã chết.

Sự ghen tị của Đường Thạch Nhĩ lấn át sự hả hê.

Diệp Phi (Phàm) ngay cả Đoan Mộc Thanh cũng dám giết, phòng mười hai chi Đường Môn của anh ta, hình như cũng không vững chắc như trong tưởng tượng.

Sau này bản thân có cần báo thù không nhỉ?

Tất cả đặc vụ siết chặt súng, cảnh giác cao độ nhìn chằm chằm vào các vệ sĩ của Đoan Mộc Thanh, lo lắng họ sẽ đau buồn phẫn nộ quá độ mà liều mạng.

Nhưng làm cho mọi người ngạc nhiên chính là, băng nhóm của Đoan Mộc Thanh không có phản ứng gì, tất cả đều rất im lặng, từng người một đều đứng ngây ngốc tại chỗ không hề động đậy.

Không ai la hét lao đến Diệp Phi (Phàm) để báo thù.

Sợ rồi! Các đặc vụ có kinh nghiệm phong phú đã đưa ra nhận định về tâm lý của phe Đoan Mộc Thanh.

Họ có một chút nhẹ nhõm, cũng có một chút thương cảm, nhưng họ nghĩ sâu xa thì lại thấy thoải mái.

Diệp Phi (Phàm) thậm chí còn bóp gãy cổ họng của Đoan Mộc Thanh, bọn họ xông lên cũng chỉ có thể bị giết, Diệp Phi (Phàm) sẽ không ngại giết thêm vài người nữa.

So với vẻ mặt đa dạng của mọi người, Dương Hồng Tinh chịu áp lực lớn nhất, sau khi quét mắt quanh toàn hiện trường, ông ta chậm rãi đi về phía lối vào của đại sảnh.

Sau đó, ông ta quay người, vẻ mặt đầy nghiêm nghị: “Từ bây giờ trở đi, toàn bộ hội trường sẽ bị phong tỏa, không ai được phép ra vào.”

“Cảnh sát đã khám nghiệm tử thi tại chỗ để thu được bằng chứng, toàn bộ quan khách sẽ được tách riêng ra để lấy lời khai.”

“Từ chỗ Dương Hồng Tinh tôi, đến chỗ của người phục vụ này, bắt buộc phải thành thật khai báo những gì mà bản thân đã tận mắt thấy được.”

“Phần khẩu cung thứ nhất hãy để Dương Hồng Tinh tôi tới lấy…”

“Đoan Mộc Thanh thuê sát thủ giết người, vô tình làm bị thương Tống Hồng Nhan, Diệp Phi (Phàm) xông vào hội trường khởi binh vấn tội, hai bên dùng vũ khí đối đầu nhau trên bục sân khấu.”

Đọc truyện chữ Full