DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 2158

Chương 2158

Em rất ngốc, cũng rất sợ thế giới này, có lẽ em đối với anh em chỉ là khách qua đường mà thôi, nhưng đối với em anh là tất cả… Diệp Phi (Phàm), em xin lỗi, em không hiểu giang hồ gì cả, cũng không đi theo kịp bước chân của anh, em chỉ có thể làm thế này cho anh thôi.”

Tô Tích Nhi đưa tay lên sờ vào má Diệp Phi (Phàm), trên gương mặt vẫn còn sự ray rứt không thể che dấu được, tựa hồ như rất áy náy vì bản thân không có cách nào chăm sóc cho Diệp Phi (Phàm).

Diệp Phi (Phàm) lúc đầu còn vì cô lo bò trắng răng mà bật cười, một chuyện tốt như vậy lại biến thành lời trăng trối lúc chết, nhưng khi nghe xong anh lại cảm thấy có chút đau lòng, thật là một cô gái tuyệt vọng. Anh tin rằng cho dù bây giờ có hồng hoan dã thú đến thì Tô Tích Nhi cũng sẽ không chút do dự mà đứng chắn trước mặt anh.

“Tích Nhi, không sao đâu, đừng nghĩ nhiều quá, em không phải mắc bệnh nan y mà ngược lại còn được thay da đổi thịt rồi.” Diệp Phi (Phàm) bắt mạch cho Tô Tích Nhi một lúc rồi nói: “Đây là những tạp chết chảy ra từ trong cơ thể của em, sau khi chảy ra hết cơ thể của em sẽ thoải mái sẽ mãnh mẽ hơn! Sau này cho dù em học võ hay học y cũng đều có thể tiến bộ vượt bật, nói không chừng em có thể trở thành cao thủ thứ ba của Kim Chi Lâm.” Diệp Phi (Phàm) không trêu chọc Tô Tích Nhi nữa mà giải thích ngắn gọn sự tình cho cô biết.

Anh phán đoán nhất định là phương pháp châm cứu của Lạc Thần, tâm pháp của Niêm Hoa, còn có thuốc của Bội Tát khiến cho cơ thể của Tô Tích Nhi xảy ra biến hóa lớn như vậy. Về phần Tô Tích Nhi không tự phát nổ mà chết có thể là do lúc đầu đã chịu đựng qua Cửu U Hỏa Liên nên mới có thể chịu được lần phạt mao tẩy tủy này.

Tô Tích Nhi cũng vui mừng la lớn lên: “Thật sao? Em thật sự không sao à? Sẽ không chết à?”

“Thật sự sẽ không chết, nhưng những tạp chất này thải ra ngoài có chút chậm, để anh giúp em một tay.” Diệp Phi (Phàm) lấy ra kim bạc và rượu: “Lát nữa anh sẽ đâm kim vào để hút sạch toàn bộ tạp chất, cũng có thể khiến cho cơ thể em được thông thấu hơn, chỉ có điều sẽ hơi đau…”

Tô Tích Nhi vội vàng tiếp thu: “Em sẽ nhịn một chút.”

“Được!” Diệp Phi (Phàm) mỉm cười, sau đó cũng không nói gì nhiều nữa, nhặt cây kim bạc lên rồi thi triển ra. Không lâu sau, trên người Tô Tích Nhi bị Diệp Phi (Phàm) đâm 81 mũi kim bạc. Diệp Phi (Phàm) nhìn chằm chằm sự thay đổi biểu cảm trên gương mặt của cô, trên mặt có vài phần căng thẳng, anh lo rằng cây kim tiếp theo sẽ khiến cho Tô Tích Nhi sống không bằng chết.

Tuy nhiên, thời gian trôi qua từng phút từng giây, sự vật vã đau đớn của Tô Tích Nhi như dự kiến ​​ban đầu cũng không xuất hiện mà ngược lại làn da của Tô Tích Nhi dần dần trở nên hồng hào hơn, từng giọt mồ hôi trên người cũng bay hơi hết. Vô số tạp chất màu xám và đen trong cơ thể cũng được cơ thể thải ra ngoài bằng mồ hôi.

Quần áo trên người cô cũng nhanh chóng bị mô hôi thấm ướt hết, nhưng cơn đau dữ dội mà Diệp Phi (Phàm) lo lắng chưa từng xuất hiện, tuy rằng Tô Tích Nhi vẫn đang nhắm nghiền mắt nhưng khồng hề có một biểu cảm đau đớn nào. Ngược lại gương mặt cười của Tô Tích Nhi càng ngày càng thánh khiết.

Điều này khiến cho Diệp Phi (Phàm) vô cùng ngưỡng mộ và ghen tị: “Chết tiệt, ông trời cũng quá thương Tô Tích Nhi rồi, một chút khổ cũng không cho cô ấy nếm trải à?”

Một giờ sau, tạp chất trên người Tô Tích Nhi hoàn toàn ngừng lại. Cô từ từ mở mắt.

“A…” Nhìn thấy bộ dạng đen thui của mình, Tô Tích Nhi liền hét lên một tiếng. Cô lao vào phòng tắm bắt đầu tắm rửa, tốc độ nhanh đến mức Diệp Phi (Phàm) sững sờ trong giây lát. Mười phút sau, Tô Tích Nhi lại thay quần áo, trên da cô dần dần lộ ra màu da trắng như sứ. Cô xoa xoa mái tóc còn đang ướt của mình, không khỏi lo lắng đứng trước mặt Diệp Phi (Phàm).

“Diệp Phi (Phàm), có phải em đã lãng phí tâm huyết của anh rồi không?” Cô liếc nhìn Diệp Phi (Phàm): “Em không cảm thấy đau một chút nào.”

Biểu cảm của Diệp Phi (Phàm) vô cũng phức tạp, anh muốn tức chết người rồi nhưng sau đó cũng bất đắt dĩ cười: “Không có, rất thành công, em đã hoàn toàn thay da đổi thịt rồi. Đúng rồi, nhân cơ hội này em mau tiêu hóa đống đồ của đám Niêm Hoa đi.”

Diệp Phi (Phàm) cố rèn sắt khi còn nóng: “Đồng thời anh cũng đem châm pháp Cửu Cung Hòa Dương và một vài chiêu đơn giản dạy cho em. Như vậy em sẽ ngày càng mạnh mẽ hơn, không ai có thể bắt nạt em được nữa.” Anh luôn hy vọng Tô Tích Nhi có thể trưởng thành càng sớm càng tốt, chỉ là có thể không cần phải sợ hãi thế giới này nữa.

Tô Tích Nhi gật đầu liên tục, sau đó có chút sợ hãi: “Em rất ngốc, em sợ em học không được.”

“Không sao đâu, anh sẽ từ từ dạy em, nhưng sẽ có chút khó khăn. Em phải chuyên tâm học tập và siêng năng luyện tập…”

Đọc truyện chữ Full