DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 4863

Chương 4863

Cả người cô ta như là bị rút hết máu, cô ta ngồi bệt xuống đất với vẻ tuyệt vọng.

Lần trước khi mấy người Tô Văn Tâm bị nhốt vào tù thì Quan Triều Viễn định đưa cô ta tới chỗ đó.

Bởi vì thành phố Ninh Lâm giáp với nước Thái Hà, Ám Hương chính là thị trường buôn bán nô lệ lớn nhất nước Thái Hà.

Địa vị của phụ nữ ở đó rất thấp.

Trên cơ bản chỉ cần chồng không vui thì có thể xem phụ nữ như hàng hóa mà mua bán.

Diệp Hân Nguy quỳ xuống trước trước mặt Tô Duy Nam rồi khóc lóc cầu xin: ‘Không, đừng mà. Cậu Tô, tôi xin cậu, tôi thật sự biết lỗi rồi, tôi biết lỗi rồi mà.”

“Tôi cũng không dám nữa, xin cậu đừng đưa tôi tới Ám Hương.”

Diệp Hân Nguy nói xong thì bắt đầu dập đầu một cách điên cuồng.

Chỉ là trán của cô ta còn chưa chạm đất đã bị Tô Duy Nam dùng mũi giày chặn lại: ‘Đừng dập đầu.”

Diệp Hân Nguy nghe Tô Duy Nam nói thế thì mừng thầm trong lòng.

Cô ta vội vàng ngẩng đầu lên rồi nhân cơ hội thể hiện góc mặt đẹp nhất của mình lên.

Cho dù đến lúc này rồi nhưng cặp mắt hồ ly kia vẫn không quên nhìn trộm Tô Duy Nam.

Cô ta cho rằng mình cầu xin như thế đã khiến cho Tô Duy Nam động lòng trắc ẩn.

Mà Tô Duy Nam thấy cô ta sắp chết đến nơi còn dám quyến rũ mình thì nở một nụ cười khinh bỉ: “Nếu như trán có sẹo thì sao mà làm ăn được nữa?”

Câu nói này của Tô Duy Nam đã dập tắt toàn bộ hi vọng của Diệp Hân Nguy trong nháy mắt.

Cô ta ngồi phịch ở xuống đất, không dám nói thêm câu gì.

Sao cô ta lại không biết Ám Hương là chỗ nào chứ?

Ở nước Thái Hà, chỉ cần có tiền thì có thể chơi ngang pháp luật.

Ám Hương chính là nơi tiến hành giao dịch người và tiền bẩn thỉu nhất.

Chỉ cần là phụ nữ đi vào đó thì đừng hòng ra được.

Huống chỉ thế lực của Tô Duy Nam lớn như thế.

Nếu như cô ta thật sự bị đưa vào chỗ đó thì chắc chắn đời này cũng đừng hòng đi ra.

Cho dù một ngày nào đó có may mắn chạy ra ngoài thì cũng sẽ bị bắt lại, và hậu quả lại càng thêm nghiêm trọng.

Diệp Hân Nguy không ngờ rằng Tô Duy Nam lại đối xử với mình như thế: “Tô Duy Nam, mày là ma quỷ!”

Tô Duy Nam nhếch miệng lên nở một nụ cười lạnh lùng rồi nói: ‘Đến cùng tôi là ma quỷ hay là thiên sứ, việc này quyết định người đứng trước mặt tôi là ai. Cô còn chưa có tư cách để tôi tha cho cô một mạng.”

Một lát sau, Thomas dẫn theo hai người tới đề đưa Diệp Hân Nguy đi.

Khi Tô Duy Nam trở lại bệnh viện thì cáng cứu thương và Vu Thắng Nam cũng đã chạy tới.

Thẩm Thiên Nhật đau đến hôn mê bất tỉnh.

Mộ Mẫn Loan ngồi ở bên cạnh, tâm trạng của cô ấy rất phức tạp.

Vu Thắng Nam đi tới với khí thế hung hăng.

Mộ Mãn Loan đang định mở miệng giải thích thì đột nhiên cảm thấy má trái của mình tê rần đi.

Một tiếng tát vang lên, gương mặt xinh đẹp của Mộ Mãn Loan nghiêng hẳn sang một bên.

Cô bưng kín má trái của mình theo bản năng.

Đọc truyện chữ Full