DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 4876

Chương 4876

Những lời nói của Tô Lam như một cái búa nặng nề đập vào trái tim mẹ Lục.

Nó giống như là một bí mật mà bản thân đã giấu kín hàng chục năm trời, đột nhiên bị người ta nói ra hết.

Trong chớp mắt, khuôn mặt của bà hoàn toàn trắng bệch.

Bà dường như phát điên lên và lập tức lao về phía Tô Lam: “Cô nghĩ rằng cô là ai vậy? Cô có tư cách gì mà đánh giá con người của tôi chứ?”

“Lâm Thúy Vân, cô ta là cái thá gì chứ. Cô ta sẽ không bao giờ có thể phá hủy được tình cảm giữa tôi và con trai của tôi.”

Khi nhìn thấy mẹ Lục sắp đánh trúng vào người của Tô Lam.

Thì đột nhiên ở phía sau lưng cô xuất hiện một đôi bàn tay to lớn kéo cô vào lòng.

Tô Lam vẫn còn chưa hết hoảng sợ. Khi cô ngẩng đầu lên thì lập tức nhìn thấy khuôn mặt của Quan Triều Viễn.

Trong nháy mắt, cả trái tim cô đã bình tĩnh trở lại.

Mẹ Lục đánh hụt vào khoảng trống, khi bà đang sắp ngã xuống đất thì bỗng nhiên có một người vươn tay đỡ được.

Nhưng mà sức lực của người đó quá lớn, nắm chặt lấy cánh tay của bà khiến bà cảm thấy đau đớn.

Mẹ Lục ngẩng đầu lên nhìn thì ngay lập tức bà đối mặt với đôi mắt có vẻ tức giận như đang muốn phun ra lửa của Lục Mặc Thâm: “Mẹ, mẹ chạy đến Đại học Lan Ly để nhảy lầu tự tử chỉ là vì muốn ép con chia tay với Lâm Thúy Vân ư?”

Mẹ Lục bị dáng vẻ tức giận của con trai mình làm cho hoảng sợ.

Bà ấp a ấp úng một lúc, ngay cả một câu nói đầy đủ và hoàn chỉnh cũng không thể nói được: “Không phải, không phải là mẹ ép buộc cô ta, mà là… là chính cô ta đã đồng ý như vậy.”

“Không phải là vừa rồi khi gọi điện cho con thì cô ta đã nói rõ ràng rồi sao?

Cô ta không còn yêu con nữa nên mới chia tay với con.”

Lục Mặc Thâm hít một hơi thật sâu rồi thở dài, anh ta vượn tay kéo bà đến trước mặt mình.

Trong đôi mắt đang kìm nén sự tức giận ấy lóe lên vẻ tuyệt vọng và mệt mỏi rã rời: “Mẹ, con biết chuyện của cha đã gây cho mẹ rất nhiêu tổn thương và đau khổ.”

“Nhưng có thể dẫn đến một cái kết như vậy thì lẽ nào chỉ có mỗi cha là người sai thôi sao?”

“Những năm qua, có bao giờ mẹ tự kiểm điểm lại chính mình chưa?”

“Chỉ cần lúc đầu mẹ thay đổi một chút thì cha con cũng sẽ không rời bỏ mẹ.

“Mẹ đã áp đặt sự oán hận của mình với cha lên người con. Điều này thật sự công bằng với con sao?”

Sau khi nghe những lời này, mẹ Lục lập tức hoàn toàn sững sờ.

Chuyện chồng bà là nỗi đau lớn nhất trong cuộc đời của bà.

Nếu như không phải là bởi vì người đàn ông đó đã thay lòng đổi dạ và phản bội bà thì bà cũng sẽ không bị kích thích quá độ.

Là một người nổi tiếng ở thủ đô, bà đã suy sụp đến mức trở thành một người mất trí và phải đến bệnh viện tâm thần để được khám và điều trị theo định kì.

“Lục Mặc Thâm, bây giờ con đã đủ lông đủ cánh rồi đúng không?”

“Hiện tại chỉ vì một người phụ nữ nên ngay cả mẹ ruột của mình sống hay chết thì con cũng không thèm quan tâm đúng không?”

Đọc truyện chữ Full