DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Giả Vi Vương
Chương 31: Là tuổi trẻ sao có thể không khinh cuồng?

Tiêu Lãng đặt quyết tâm sau khi trở về phải hỏi biết, cùng lắm đi tìm Bát gia. Tiêu Lãng ăn uống no đủ xong sợ đám người Nhã phu nhân Liễu Nhã lo lắng nên quay về Hỏa Phượng võ viện.

Chì có lệnh bài Nhã phu nhân Liễu Nhã cho nên Tiêu Lãng thuận lợi đi vào Hỏa Phượng võ viện, dạo một vòng. Tiêu Lãng phát hiện Hỏa Phượng võ viện đúng là rộng lớn, học viên ít nhất một, hai ngàn người. Bên trong có nhiều Chiến Sư cảnh, chắc ngày mai vòng thi đấu sẽ không bình tĩnh.

Tiêu Lãng chậm rãi đi vào sân, mới bước vào ánh mắt chợt biến sắc bén, bởi vì hắn phát hiện trong sân có người ẩn núp. Tiêu Lãng liếc trong góc, người kia nhanh chóng núp đi.

Khi Tiêu Lãng vận chuyển Huyền khí, phi đao ở trong tay chuẩn bị đi thăm dò thì trong sân vang tiếng quát khẽ.

- Hỏa Phượng công tử, xin ngươi tự trọng, đừng tới gần, còn lại đây thì ta sẽ kêu lên! Cứu mạng! Tiêu Lãng cứu với!

Nhã phu nhân Liễu Nhã!

Tiêu Lãng nheo mắt, người như con báo vọt vào trong sân, ánh mắt sắc bén tựa như hai lưỡi dao quét qua đại sảnh.

Trong đại sảnh có người, có rất nhiều người.

Tay đạo sư họ Tề của Phi Tuyết võ viện run run ngồi im, bưng ly trà nhưng không uống hớp nào. Mộc Phi Ngư cúi đầu, rũ mắt như buồn ngủ. Bộ Tiểu Sát sắc mặt âm trầm nhưng không nói tiếng nào. Mặt Bộ Tiểu Man lúc xanh lúc trắng, thân thể mềm mại run rẩy, cắn răng ngồi im.

Hai nam nhân trông như hộ vệ học viện vẻ mặt cười nịnh canh giữ ở cửa thang lầu tầng hai, nhìn lên tầng hai, thấy Tiêu Lãng tiến vào thì trong mắt tràn ngập đùa cợt.

Mặt Tiêu Lãng dữ tợn giận dữ gầm lên:

- Các ngươi là người chết rồi sao?

Bộ Tiểu Man giật mình tỉnh lại, nước mắt rời như mưa.

Bộ Tiểu Sát đứng dậy kéo Tiêu Lãng lại, trầm giọng nói:

- Tiêu Lãng, đừng xúc động, là Hỏa Phượng công tử, chúng ta không trêu vào được.

- Cút đi!

Tiêu Lãng vung tay đánh bay Bộ Tiểu Sát, hai thanh phi đao như tia chớp bắn ra dán mặt hai hộ vệ cắm vào tường phát ra tiếng trầm đục.

Tiêu Lãng như mãnh hổ xuống núi rống to chấn hai hộ vệ cấp thấm da đầu tên rần:

- Ai cản ta thì chết!

Hai hộ vệ trong học viện không quá mạnh, bị phi đao của Tiêu Lãng hù người mềm nhũn, chờ họ tỉnh táo lại thì hắn đã xông lên thang lầu.

Bộ Tiểu Sát kinh ngạc, Bộ Tiểu Man vẻ mặt xấu hổ. Khóe môi Mộc Phi Ngư cong lên giễu cợt, tay đạo sư họ Tề của Phi Tuyết võ viện càng run dữ hơn.

Nhã phu nhân Liễu Nhã nghe tiếng động dưới lâu, thanh âm nghẹn ngào càng sốt ruột hơn:

- Tiêu Lãng, Tiêu Lãng!

Tiêu Lãng nhắm trúng một gian phòng, đá một cước, đập vào mắt là hình ảnh khiến hắn nổi điên.

Nhã phu nhân Liễu Nhã tóc rối xù, y phục bị xé rách lộ ra thân trên trắng mịn đang hết sức vùng vẫy. Đặt trên người Nhã phu nhân Liễu Nhã là một công tử trẻ tuổi đã say xỉn, vừa xé áo nàng vừa liếm hôn cần cổ trắng như ngọc.

Tiếng cửa bị đá ra khiến công tử trẻ tuổi tỉnh táo đôi chút, đôi mắt hung tợn trừng Tiêu Lãng.

Công tử trẻ tuổi gầm lên:

- Ngươi là ai? Cút đi!

Đáp lại công tử trẻ tuổi là một nắm đám vòng quanh Huyền khí. Tiêu Lãng tức giận một đấm đánh bay công tử trẻ tuổi dính vách tường, lực lượng mạnh mẽ chấn vách tường lắc lư. Công tử trẻ tuổi hộc máu, nhưng khiến người thấy lạ là không nghe tiếng xương cốt vỡ vụn.

- Dám động nữ nhân của ta? Ngươi muốn chết!

Tiêu Lãng giơ lên nắm đấm vòng quanh Huyền khí, mặt đầy yêu khí đạp bước nặng nề tới gần công tử trẻ tuổi. Tuy Nhã phu nhân Liễu Nhã không phải là nữ nhân của hắn nhưng có ơn với Tiêu Lãng. Ai có ơn với mình thì Tiêu Lãng sẽ dùng mạng báo đáp.

- Không, Tiêu Lãng ngươi không thể giết hắn!

Nhã phu nhân Liễu Nhã vội vàng mặc áo khoác che phong cảnh bộ ngực, nhìn bóng lưng đầy sát khí, sợ muốn chết. Nhã phu nhân Liễu Nhã bò dậy từ sau lưng ôm lấy Tiêu Lãng.

Nhã phu nhân Liễu Nhã kinh khủng nói:

- Hắn là Hỏa Phượng công tử, con trai độc nhất của Thành chủ của Hỏa Phượng thành, ngươi giết hắn thì chúng ta không sống được!

- Cùng lắm là chết!

Tiêu Lãng quay đầu nhìn Nhã phu nhân Liễu Nhã khóc sướt mướt càng thêm quyến rũ, mặt lạnh lùng nói:

- Có mỹ nhân như nàng cùng ta thì có chết cũng không cô đơn. Nàng có muốn cùng ta đi chết không?

- Công tử, ngươi dám bị thương công tử nhà ta? Tìm cái chết!

Chợt vang tiếng kinh kêu làm Tiêu Lãng biến sắc mặt, người nổi cơ bắp cục cục. Tiêu Lãng đẩy Nhã phu nhân Liễu Nhã sang một bên, thiết quyền nhanh như chớp va chạm với bóng người từ cửa sổ nhảy vào phòng.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Bóng đen lùi một bước, Tiêu Lãng bị văng ra ngoài cửa. Tiêu Lãng quẫy người, cực kỳ nhanh nhẹn đứng dậy. Tiêu Lãng vung tay áo, nỗ tiễn đen cột trên tay nhắm ngay công tử trẻ tuổi đang bò dậy.

Tiêu Lãng nhìn chằm chằm người áo đen định ra tay, lạnh lùng nói:

- Mạng của chúng ta không đáng tiền, ngươi có thể dễ dàng giết ta. Nhưng ngươi dám dùng mạng công tử nhà ngươi đánh cược không?

Người áo đen mặt đầy sát khí, thân thể lượn lờ Huyền khí. Mới nãy người áo đen lo lắn công tử nhà mình nên không dám nặng tay, giờ càng e ngại hơn. Tiêu Lãng nói đúng, mạng của bọn họ không đáng tiền nhưng mạng công tử nhà gã thì vô cùng quý giá.

Công tử trẻ tuổi rất thanh tú thậm chí là hơi giống con gái.

Công tử trẻ tuổi lau máu nơi khóe miệng, không giận mà bật cười nói:

- Ngươi biết ta là ai không? Tạp chủng, ngươi biết không? Ngươi tiêu rồi, các ngươi tiêu đời!

Công tử trẻ tuổi vẻ mặt thong dong hoặc nên nói là khinh thường nhìn từ trên cao xuống.

Tiêu Lãng cũng cười nói:

- Vậy sao? Ngươi có tin là trước khi hộ vệ của ngươi đánh chết ta thì ta đã giết ngươi?

Tiêu Lãng nhìn chằm chằm người áo đen, không chờ bọn họ đáp lời đã trầm giọng quát:

- Liễu Nhã, đi xuống lầu!

Nhã phu nhân Liễu Nhã thấy nhiều tình hình nhưng không gặp chuyện nào rung động như hôm nay, bởi vì nàng cũng tham gia trong đó. Bất ngờ là Nhã phu nhân Liễu Nhã không hề sợ hãi, trong đầu luôn nhớ lại lời Tiêu Lãng nói.

Cùng lắm là chết, nàng nguyện ý cùng ta đi chết không?

Tiêu Lãng quát làm Nhã phu nhân Liễu Nhã tỉnh táo lại, rất ngoan kéo áo đi ra. Khi lướt qua Tiêu Lãng, bỗng có thứ gì nhét vào tay nàng. Nhã phu nhân Liễu Nhã liếc qua, thấy là một cái đạn tín hiệu, mắt lộ tia hy vọng, run cầm cập đi xuống lầu.

Thực lực của nam nhân áo đen rất mạnh, gã có thể dễ dàng đánh chết Tiêu Lãng nhưng gã trực giác thiếu niên này rất nguy hiểm. Nỗ tiễn trên tay Tiêu Lãng có kịch độc, chỉ cần bắn trúng chỗ nào trên người công tử nhà gã là không có thuốc cứu chữa, cho nên nam nhân áo đen không dám đánh cược.

Nam nhân áo đen thân thiện cười nói:

- Chàng trai, ngươi rất ưu tú, không ngờ phát hiện chỗ ta ẩn núp. Trẻ tuổi như vậy mà có thực lực trăm hổ, tư chất hiếm thấy trong cả Chiến Vương triều.

Nam nhân áo đen tiếp tục bảo:

- Chuyện hôm nay không có gì lớn, công tử nhà ta có bảo giáp hộ thân, cũng không bị thương nặng. Nếu ngươi chân thành xin lỗi, bồi thường khiến công tử nhà ta vừa lòng thì ta nghĩ công tử nhà ta sẽ không truy cứu nữa. Tội gì tự hủy tương lai, mọi người lùi một bước được không?

Rõ ràng nam nhân áo đen đang kéo dài thời gian, Tiêu Lãng cũng vậy. Không có Thiên Tầm thì Tiêu Lãng không có nắm chắc an toàn rút lui, huống chi còn thêm một Nhã phu nhân Liễu Nhã.

Hôm nay Tiêu Lãng đã xúc động nhưng hắn không hối hận. Trẻ tuổi không nên khinh cuồng sao? Cô Cô luôn nói không sợ làm sai chuyện chỉ sợ ngươi không ngay thẳng.

Cho nên Tiêu Lãng làm bộ nghiêm túc suy nghĩ, tai thi lắng nghe bên dưới có tiếng đạn tín hiệu không.

Nhưng mà...

Đạn tín hiệu nãy giờ chưa vang lên. Mặt Tiêu Lãng âm trầm, chợt thấy Nhã phu nhân Liễu Nhã vội vàng chạy lên.

Nhã phu nhân Liễu Nhã vẻ mặt chua xót nói:

- Có nhiều người đến bao vây chúng ta rồi!

Tiêu Lãng chửi thề:

- Chó chết!

Tiêu Lãng sớm biết có hôm nay thì đã giết hai hộ vệ của học viện từ lâu. Mặt ngoài Tiêu Lãng không lộ vẻ hoảng loạn, vẫn nhìn chằm chằm vào nam nhân áo đen. Chỉ cần nam nhân áo đen có hành động gì là Tiêu Lãng lập tức bắn ra nỗ tiễn ngay.

Nam nhân áo đen cũng rất nhức đầu, công tử nhà gã muốn chơi nữ nhân này vốn là chuyện nhỏ như con kiến, gã cho rằng trong Hỏa Phượng võ viện không ai có thể uy hiếp sinh mạng công tử nhà gã được. Nam nhân áo đen không ngờ sẽ xảy ra tình hình như vậy.

Hai người tiến lùi không được.

Tiêu Lãng không dám bỏ ra con tin. Nam nhân áo đen không dám đánh cược, không dám nhúc nhích. Tình hình rơi vào bế tắc.

Dưới lầu bỗng vang tiếng khóc kêu:

- Các ngươi làm gì? Ca, Tiêu Lãng, cứu ta!

Là giọng của Bộ Tiểu Man.

Mặt Tiêu Lãng đen như mực, hộ vệ bên dưới bắt đầu ra tay.

- Tổ cha nó... Lão tử không phải là Quan Âm Bồ Tát!

Trong lúc Tiêu Lãng bối rối, nam nhân áo đen giơ tay trái vỗ chưởng, Huyền khí phóng ra ngoài hóa thành mũi tên nhọn không chỉ hướng Tiêu Lãng mà là Nhã phu nhân Liễu Nhã đứng bên cạnh hắn.

Tiêu Lãng giật mình, ôm Nhã phu nhân Liễu Nhã lăn một vòng né sát chiêu của nam nhân áo đen. Huyền hoá khí thành mũi tên nhọn nổ nát vách tường, bụi trần bay lên. Tiêu Lãng ánh mắt như điện quét trong phòng, nam nhân áo đen đã ôm công tử trẻ tuổi lao ra khỏi cửa.

Tiền cược cuối cùng đã mất!

Nhã phu nhân Liễu Nhã trông chờ nhìn Tiêu Lãng:

- Tiêu Lãng, làm sao đây?

Nhã phu nhân Liễu Nhã biết rõ thân phận của công tử trẻ tuổi, Hỏa Phượng công tử, con trai độc nhất của Thành chủ của Hỏa Phượng thành.

Đây không phải là Tư Đồ Chiến Thiên, đệ nhất công tử Dược Vương thành.

Hỏa Phượng thành là thành phố lớn nhất tây bộ, Thành chủ của Hỏa Phượng thành là đệ nhất cường giả tây bộ. Thành chủ của Hỏa Phượng thành lớn tuổi mới được một mụn con, tư chất tu luyện không tệ, rất được Thành chủ của Hỏa Phượng thành yêu thích.

Hỏa Phượng công tử ngậm vàng sinh ra. Hỏa Phượng thành trời cao hoàng đế xa, Thành chủ của Hỏa Phượng thành chính là thổ hoàng đế, Hỏa Phượng công tử là hoàng thái tử!

Nhiều năm trước Hỏa Phượng công tử đã nổi tiếng hoàn khố khắp tây bộ Chiến Vương triều. Ở thế giới này võ giả hàn môn không là con người, kẻ bị Hỏa Phượng công tử giết chết, tai họa nhiều không đếm xuể.

Đọc truyện chữ Full