DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 4937

Chương 4937

Mộ Nhất Vi tức tới nỗi run rẩy cả người.

Vốn cô bé còn cắn môi không cho bản thân khóc lên, bây giờ cũng đã không kìm được mà khóc nức nở.

“Cậu chẳng những là một kẻ nói láo mà còn là quỷ khóc nhè nữa.

Lâm Tiểu Bàn nhìn thấy Mộ Nhất Vi khóc lên thì càng thêm được nước lấn tới.

Thậm chí cậu ta vừa nói vừa đi lên phía trước chuẩn bị đẩy Mộ Nhất Vi ngã ra mặt đất.

Khi cánh tay của cậu nhóc chuẩn bị đụng phải quần áo của Mộ Nhất Vi thì đột nhiên bên cạnh xuất hiện một bóng người.

Lâm Tiểu Bàn cảm thấy trước mắt lóe lên, sau đó đầu gối của cậu nhóc đột nhiên cảm thấy đau xót.

Cả người cậu nhóc trực tiếp quỳ xuống trước mặt trước mặt Mộ Nhất Vi.

“A đau quá, đau quá, chân của con đau quá.”

Cho dù Lâm Tiểu Bàn có ngang ngược tới đâu thì thật ra cậu nhóc cũng chỉ là một đứa trẻ bốn năm tuổi mà thôi.

Bây giờ bị ngã như thế này thì đã đau tới nỗi khóc nấc lên rồi.

Cô Bạch bị tiếng khóc của Lâm Tiểu Bàn thu hút nên vội vàng chạy tới.

Lâm Tiểu Bàn vừa nhìn thấy cô giáo thì gào càng to hơn: “Hu hu hu, cô Bạch ơi, có người đẩy em.”

Cô Bạch này không phải là người nào khác mà chính là Bạch Sương, chủ nhiệm lớp thay trước kia từng thích Quan Triều Viễn.

Nhà Lâm Tiểu Bàn giàu có, bình thường cũng hay đưa tặng giáo viên đồ trang điểm hoặc là nước hoa…

Cho nên Lâm Tiểu Bàn mới có thể ngang ngược như thế khi ở trường mẫu giáo, mà Bạch Sương cũng chỉ là mở một con mặt nhắm một con.

Bây giờ cô ta nhìn thấy Lâm Tiểu Bàn ngã xuống đất thì tỏ vẻ ân cần mà hỏi thăm: “Chuyện gì xảy ra vậy Tiểu Bàn? Sao em lại bị ngã rồi? Nhanh đứng lên để cô xem có bị trầy da chỗ nào không nào.”

Lâm Tiểu Bàn vừa quay đầu lại thì đã thấy Quan Tử Việt đang đứng ngay sau lưng mình.

Cậu nhóc đưa tay chỉ về phía Quan Tử Việt không hề có chút do dự nào cả: ‘Cô ơi, chính là cậu ta đẩy em đấy ạ! Vừa rồi cậu ta cố ý đẩy em ngã một cái, suýt chút nữa là đầu gối đã trây da rồi.”

Bạch Sương vừa nghiêng đầu thì thấy được Quan Tử Việt đang đứng sau lưng Lâm Tiểu Bàn.

Gương mặt vốn đang hòa ái dễ gần của cô ta cũng trở nên âm u.

Cảnh tượng Quan Triều Viễn trêu đùa mình, Tô Lam nhục nhã mình vẫn còn rõ mồn một trước mặt.

Bạch Sương vần chưa tìm được cơ hội để trả thù bọn họ.

Bây giờ vất vả lắm mới bắt gặp được Quan Tử Việt phạm sai lầm, đương nhiên là cô ta sẽ không bỏ qua cơ hội lần này.

Thế là Bạch Sương trừng mắt nhìn chằm chằm Quan Tử Việt với vẻ không vui rồi nói: ‘Quan Tử Việt đến cùng là có chuyện gì vậy hả? Tại sao có thể tùy tiện đẩy người khác? Cha mẹ em đến cùng là có dạy dỗ em không vậy hả?”

Quan Tử Việt nhìn chằm chằm Bạch Sương với ánh mắt lạnh lùng và không kiên nhãn: “Cô Bạch, con mắt nào của cô nhìn thấy em đẩy cậu ta chứ?”

Bạch Sương không ngờ rằng Quan Tử Việt chỉ mới mấy tuổi mà giọng điệu nói chuyện của cậu nhóc đã chẳng khác gì cha của cậu, vô cùng ngang ngược và hống hách.

Bây giờ cô ta lại bị một đứa con nít nói cho không thể thốt nên lời: “Cô… bởi vì Tiểu Bàn nói.

Bạch Sương còn chưa nói xong thì đã bị Quan Tử Việt ngắt lời: “Cô Bạch, cô chỉ mới nghe lời nói từ một phía mà đã tin rồi à, cậu ta nói em đẩy thì chắc chăn sẽ là em đẩy à?”

Đọc truyện chữ Full