DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phong Thần Châu
CHƯƠNG 10737 SAO LẠI ĐẾN ĐÂY TÌM CHẾT CHỨ?

“Tần Ninh, ngươi đúng là vô tri nên không biết sợ”.

Trong dị tộc, một vị Tiên Đế bước ra, quang mang vấn vít quanh người, uy áp như núi, bật cười nói: “Chỉ một Tiên Vương nho nhỏ, ngươi còn tưởng mình đã vô địch rồi à?”

Tần Ninh nhìn Tiên Đế vừa nói chuyện, chính là Vũ Vô Khuyết ngày đó gặp ở biển Tam Đế.

Nhìn về phía Vũ Vô Khuyết, Tần Ninh lạnh lùng nói: “Nào, đến thử xem, giết ta!”

Vũ Vô Khuyết lạnh lùng hừ một tiếng, sản chân bước ra, cơ thể thoáng cái đã đến gần Tần Ninh.

Mà lúc này, mấy người Trương Linh Phong, Vi Sinh Vũ đương nhiên là không thể đứng yên.

Nhưng rất nhanh.

Mấy người Trương Linh Phong đã phát hiện, cơ thể mình không thể cử động được nữa.

Một luồng uy áp ngang tàng đến từ hai người Cơ Bằng Triển và Thiên Lang Tử khiến mấy Tiên Đế bọn họ như bị lún chân trong vũng bùn, cho dù có thể cử động thì cũng rất chậm, khiến bọn họ phát run.

Mà lúc này, bóng dáng của Vũ Vô Khuyết đã xuất hiện ở bên cạnh người Tần Ninh, bàn tay từ trên cao đập xuống, hướng đến phía đầu của Tần Ninh.

Một vị Tiên Đế, muốn tiêu diệt một vị Tiên Vương thì có đến cả ngàn vạn cách.

Vũ Vô Khuyết hiểu càng rõ, Tần Ninh tuyệt đối chỉ có đường chết, do đó, đòn tấn công này tung ra, hắn ta đã dốc hết toàn lực muốn nghiền nát Tần Ninh.

Cho dù Tần Ninh có cả ngàn vạn loại pháp môn, nhưng bây giờ, cũng tuyệt đối không thể chống đỡ được đòn tấn công này.

Uỳnh!!!

Tiếng nổ trầm đục bỗng nhiên vang lên.

Đến cả Mạc Xuyên và nhóm người Trương Linh Phong ai nấy đều tái mét mặt.

Trên vùng đất trống trải, bụi bay mịt mù, mặt đất lún sâu xuống cả trăm trượng.

“Tần Ninh!!!”

Tiếng kêu đầy phẫn nộ của Mạc Xuyên vang xa cả vạn dặm.

Tên khốn kiếp này, đúng là làm bừa.

Sao lại đến đây tìm chết chứ?

Nhưng lúc này.

Vũ Vô Khuyết đứng giữa không trung sắc mặt sa sầm, đầu mày nhíu chặt.

Không đúng!

Vừa rồi khi hắn ta chụp xuống, hắn ta không hề cảm nhận được khí tức tử vong khi Tần Ninh bị nện thành thịt vụn.

Mà lúc này, Cơ Bằng Triển Tiên Tôn của Thụ Nhãn tộc và Thiên Lang Tử Tiên Tôn của Ảnh Lang tộc cũng sa sầm mặt lại.

Bọn họ đương nhiên cũng có thể cảm nhận được một cách rõ ràng rằng Tần Ninh không bị chết.

Bụi cát mù mịt.

Dần dần tan đi.

Trên mặt đất.

Tần Ninh vẫn nguyên vẹn đứng ở đó, bộ y phục trắng ngần cũng không nhiễm bụi trần.

Mà trong phạm vi một dặm quanh người hắn, mặt đất vẫn nguyên vẹn không hề bị ảnh hưởng.

Nhưng phạm vi ngoài một dặm thì mặt đất đã sụp đổ lún xuống.

Khiến cho nơi mà Tần Ninh đứng lúc này giống như được đội lên cao.

“Dọa chết ta rồi...”, Trương Linh Phong vỗ vỗ ngực, vẻ mặt đầy sợ hãi.

Tần Ninh nếu thực sự chết ở đây thì hắn ta còn mặt mũi nào mà sống tiếp!


Mấy người Mạc Xuyên, Vi Sinh Vũ cũng đều như thể trở về từ cõi chết, thở phào một hơi.

Đọc truyện chữ Full