Trong sương mù chiếu xuống một tia sáng.
Tôi nhìn người trong gương.
Da trắng sứ, mái tóc dài đen nhánh hơi uốn xoăn xõa ngang lưng, lông mi cong vút như cánh bướm, đôi đồng tử màu nâu nhạt tràn ngập u buồn.
Đây chính là dáng vẻ của Lam Yêu sao?
Cũng khó trách Bạch Tứ bị ám ảnh bởi cô ấy.
Nghĩ đến.
Tôi buộc tóc lên, dây buộc không cẩn thận rơi xuống mặt đất.
Nó nảy lên hai lần sau đó lăn xuống gầm giường.
Tôi vội xoay người, va chạm với xích sắt rồi bị kéo lại, tôi suýt nữa ngã sấp xuống.
Tôi cúi vào gầm giường, cố gắng đưa tay dò tìm chiếc dây buộc tóc.
Phanh.
Đã lấy được.
Chờ...chờ đã? Có gì đó không thích hợp.
Tôi thăm dò gõ hai cái, sàn nhà hình như rỗng ruột.
Tôi thuận tay gỡ nó lên.
Tim tôi nảy lên một nhịp.
Quả nhiên, trong hai năm này, đã có người giúp Lam Yêu đào một cái mật đạo.
Quá tốt rồi.
Tôi trốn thoát rồi có thể nghĩ biện pháp ngăn chặn thảm cục kiếp trước của hắn.
"Yêu Yêu đang làm gì đó?"
Lòng tôi bỗng chốc giật mình, bất động thanh sắc đem dây buộc tóc đưa ra, nhìn về ánh mắt nghi ngờ của hắn, cười nói: "Dây buộc tóc bị rơi ra rồi."
Đôi mắt đen láy của hắn chăm chú nhìn tôi chằm chằm, ẩn chứa một tia hàn ý, sau đó liền biến thành ánh mắt ôn nhu, mở khóa đi vào.
Tôi biết, lòng nghi ngờ của hắn rất nặng, cái này cùng bệnh tình của hắn cũng có quan hệ.
Thân hình cao lớn rắn rỏi của hắn đứng trước mặt tôi, tôi không tự chủ lui về phía sau một bước.
"Yêu Yêu rất sợ tôi?"
Bạch Tứ đứng sau lưng tôi, lông mi của hắn phủ một bóng nhỏ lên mí mắt, không thể nhìn rõ hắn đang suy nghĩ gì.
Hắn lấy dây buộc tóc đi, khớp xương ngón tay rõ ràng chạm lên mái tóc tôi muốn giúp tôi buộc tóc.
Ngón tay của hắn lơ đãng chạm vào da thịt tôi, lạnh buốt.
Tóc được buộc lên, cổ thiên nga xinh đẹp trắng nõn như ngó sen lộ ra.
Hắn nhìn chằm chằm vào tôi trong gương, lần đầu tiên nở nụ cười.
"Yêu Yêu thật xinh đẹp."
Tôi há to miệng, sững sờ nhìn hắn.
Hắn đang cười.
Thật...thật sự rất đẹp.
Hắn nên...cười nhiều hơn.
Bạch Tứ cúi đầu, nhắm mắt lại, đôi môi mỏng lạnh nhẹ nhàng chạm vào phía sau cổ tôi, đặt một nụ hôn.
Tôi cứng người, tay không nhịn được nắm chặt vào váy.
"Em là của tôi...mãi mãi mãi mãi, mặc kệ có được bằng cách thức gì."
Môi của hắn dán vào trên da thịt của tôi, nhẹ nhàng nói, đôi mắt đen như mực nhìn về tôi trong gương tràn ngập dịu dàng.
Mượn cơ hội này.
Tôi giả vờ tỏ ra ngây thơ đáng thương, cẩn thận thăm dò từng li từng tí nói:
"Tôi...tôi...mắt cá chân...đau quá..."
Bạch Tứ đột nhiên thu lại sự dịu dàng trong mắt, hắn di chuyển lên đối diện tôi, mày cau lại.
Mắt cá chân gầy trắng nõn đã sớm bị xích sắt làm cho bầm tím, càng nhìn càng thấy giật mình.
Lông mi của hắn run rẩy, móc từ túi ra một chuỗi chìa khóa.
Tôi giữ vững tâm trạng, nhẹ cúi đầu, đôi môi mềm mại chạm nhẹ vào mặt hắn, đỏ mặt cười ngọt ngào nói: "Cảm...cảm ơn anh."
Bạch Tứ sửng sốt một chút, nhìn ra được tâm trạng của hắn đang rất tốt, mặt mày đều sáng lên mấy phần.
Hắn đưa tay xoa xoa đầu tôi:
"Yêu Yêu không đau, chờ chút tôi giúp em bôi thuốc."
Nói xong hắn không do dự, trực tiếp mở chiếc xích sắt nặng nề ra cho tôi.
Cảm nhận được mắt cá chân nhẹ nhõm, lòng tôi không khỏi chua xót, hai mắt tối sầm lại.
Nhận được một chút kẹo đã không nhịn được mà vui vẻ, cũng khó trách, kết cục đời trước của hắn là như vậy.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ma Túy
Chương 5
Chương 5