Một ngọn nến lớn màu đỏ đang cháy trên tủ gỗ.
Màu sắc ánh nến yếu ớt mờ nhạt phủ lên vách tường loang lổ, cũ kỹ.
Chiếu thành bóng của hai người.
Không biết tôi đã quỳ trên thảm lông bao lâu, hai chân có chút tê mỏi.
Tim đập như trống nổi.
Tôi cúi thấp đầu, căng thẳng không chịu được, trong đầu vẫn luôn quanh quẩn lời hắn vừa nói với tôi.
Lấy lòng hắn.
Tôi tỏ vẻ bình tĩnh, dịu dàng ngoan ngoãn đáp: "Cho tôi chuẩn bị một chút."
Mà bây giờ, đã khoảng nửa tiếng trôi qua.
Thời gian giằng co càng lâu, lòng tôi càng hoảng.
Két.
Âm thanh bật lửa vang lên, ngọn lửa rực sáng chiếu lên khuôn mặt hắn, rất xinh đẹp.
Bạch Tứ gần như mất kiên nhẫn, ngón tay cầm điếu thuốc, tay khác bóp lấy mặt tôi.
Đôi mắt đen nhánh thâm thúy kia nhìn về tôi, hình như có ý cười.
Hắn xích lại gần, cố ý phả khói vào mặt tôi.
Tôi không kịp chuẩn bị, ho khan vài tiếng, vành mắt đều đỏ.
"Đã chuẩn bị xong chưa?"
Tôi mấp máy môi, ngoài mặt bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng lại hoảng loạn không chịu được, không có đầu óc nói một câu: "Anh như thế này cũng không sợ tôi chán ghét anh?"
Quả nhiên, Bạch Tứ sững người một chút, ánh mắt nhìn về tôi lại tối mấy phần.
Nhưng rất nhanh, lại khôi phục lại như ban đầu.
Giọng nói không chút gợn sóng nói: "Yêu Yêu cũng chưa từng thích tôi mà."
Giống như đang nói một chuyện bình thường nào đó.
Cũng phải, hắn nhốt Yêu Yêu ở vùng núi hẻo lánh này hai năm.
Cũng có thể dễ dàng nhìn ra Lam Yêu đối với hắn có bao nhiêu sợ hãi cùng chán ghét, nếu không đã không bức hắn đến mức như vậy.
Thế nhưng.
Thế nhưng tôi không phải là Lam Yêu.
Tôi là Lộc Miên.
Lộc trong cẩm niên trầm, Miên trong sương lạnh.
锦年沉与鹿,凉霜长于眠。(Cái này mình cũng không rõ, ai biết thì giúp mình với nha:((( )
Tình cảm sâu đậm của hắn, tình yêu và sự dịu dàng của hắn, dù tốt hay xấu cũng đều không phải dành cho tôi.
Nghĩ vậy.
Lần đầu tiên, trong lòng tôi hơi chua xót.
"Lộc Miên." Tôi nhìn hắn nói.
Bạch Tứ nhíu mày, dường như không hiểu.
Trước khi hắn mở miệng, tôi đã vội nói tiếp: "Không, không có gì."
Lại tiếp tục im lặng.
Không khí tràn ngập mùi thuốc lá.
Hắn xích lại gần, phả hơi thở vào mặt tôi: "Dỗ tôi vui vẻ."
Tôi biết, hắn nói "dỗ" kia có nghĩa là gì.
"Giúp tôi cởi ra." Hắn nhẹ nhàng nói.
Tôi cử động hai bàn tay bị trói sau lưng, cảm thấy hắn chính là đang làm khó tôi.
Bạch Tứ lười biếng dựa vào ghế salon, cầm điếu thuốc, nhàn nhạt ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi thận trọng đứng dậy, khụy gối quỳ giữa hai ch@n hắn, cúi người chậm rãi xích lại gần.
Tay bị trói chặt, không thể cử động được, tôi ổn định cơ thể.
Đôi mắt hắn trong veo như màn đêm nhìn tôi.
Mùi hương thoang thoảng mát lạnh thuộc về hắn lượn lờ quanh chóp mũi tôi.
Tôi há miệng, cắn chiếc cúc áo thứ nhất của hắn, cố gắng dùng miệng cởi ra.
Trong lúc lơ đãng chạm vào xương quai xanh của hắn.
Hơi thở của hắn nặng nề mấy phần.
Một chiếc đã được mở ra, tôi ngước mắt nhìn hắn.
Thấy hắn không có ý muốn tôi dừng lại, tôi cúi đầu tiếp tục.
Hai cái...năm cái...
Cơ bụng săn chắc hoàn hảo của hắn hiện ra trước mắt tôi, mặt tôi càng ngày càng đỏ, không dám ngẩng đầu lên.
Chân tê dại, tôi thử hoạt động một chút lại đột nhiên mềm nhũn.
Không có gì chống đỡ, tôi ngã vào ngực hắn.
Lần này.
Tôi có thể cảm nhận được rõ ràng hạ th@n của hắn có phản ứng, mặt nóng như lửa đốt.
"Tôi..." Mặt tôi dán vào cơ ngực nóng bỏng của hắn, khẽ thì thầm.
"Vẫn...muốn cởi sao?"
Giọng nói của hắn có chút khàn khàn, kiềm chế vang lên trên đỉnh đầu tôi.
"Cởi đi."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ma Túy
Chương 8
Chương 8