Hai đứa Lục Ngữ Nịnh và Hứa Nặc cũng nhao nhao muốn hỗ trợ.
Hai đứa bé ngồi trên băng ghế nghiêm túc học cách nhặt rau, thỉnh thoảng còn quay sang nói chuyện rồi cười khanh khách. Lục Tử Hạo thì ngồi trên ghế dựa, lấy khối rubik trong túi ra xếp.
Năm người tạo thành một bầu không khí rất hoà thuận, thành một góc bình yên.
Tốc độ nấu ăn của Thư Nhã rất nhanh, một tay kỹ thuật xắt rau chuyên nghiệp làm cho thợ quay phim và khán giả đều sợ ngây người.
Diệp Vân Linh ở bên cạnh nhìn, hơi kinh ngạc cảm thán nói: "Đao pháp tốt đấy, có thể không phân cao thấp với em."
Thư Nhã nghe vậy đưa dao phay trong tay cho Diệp Vân Linh nói: "Vậy em tới đi."
Diệp Vân Linh vội vàng lắc đầu nói: "Không được, không được, đao pháp của em không phải dùng để xắt rau."
Thư Nhã thuận miệng: "Không phải để xắt rau chả lẽ là để chém zombie tang thi à?"
Diệp Vân Linh: "........ Chị thái, chị thái đi. Em đi trông bọn trẻ."
Diệp Vân Linh vội chạy sang chỗ bọn trẻ đang ngồi, thấy Lục Tử Hạo chơi rubik cô cũng trộm lấy điện thoại ra muốn chơi game.
Trương Hi Minh cầm rổ lại đây: "Xin mời các khách mời nộp lại di động lại cho chương trình."
Nói xong còn cố ý đưa rổ tới trước mặt Diệp Vân Linh.
Diệp Vân Linh: "........" tôi hoài nghi tổ tiết mục đang nhắm vào tôi.
Không có di động chơi, Diệp Vân Linh bắt đầu quay sang quấy rầy Lục Tử Hạo, nói: "Cái này ta nghĩ nên xoay sang bên phải đi, nhóc xoay như vậy không được, xoay lại đi, xoay trái lại, nghe ta xoay trái..... Thôi, hay là vẫn nên để ta giúp nhóc đi."
Lục Tử Hạo liếc mắt lườm cô một cái, nhíu mày tức giận: "Dì phiền thật."
Thư Nhã bên này chỉ nấu nướng nửa giờ là đã nấu xong, tổ Diệp Vi Vi thì khá chậm, cả ba người không ai biết nấu cơm, tốn hơn hai giờ, lãng phí nấu hỏng mấy lần mới bưng ra ba đĩa đồ ăn.
Lúc này Trương Hi Minh đã sớm mời tới năm người già thôn Vương Cổ, nhờ bọn họ tới ăn thử đồ ăn hai tổ, xem tổ nào nấu ngon hơn.
Khán giả xem chương trình cho rằng hai tổ này, nhìn từ hình thức bề ngoài món ăn thì kiểu gì cũng là bên tổ Thư Nhã thắng.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ nấu nướng chuyên nghiệp trong bếp của Thư Nhã là biết ngày thường cô ấy đều hay nấu nướng, làm cơm.
Lại nhìn sang tổ kia, lúc nấu ăn binh hoảng mã loạn.
Kết quả chờ tới khi đưa ra xếp hạng, lại là tổ Diệp Vi Vi thắng.
Một màn này làm tất cả mọi người sợ ngây người.
Mà nguyên nhân Thư Nhã thua, càng làm cho người ta không biết nên khóc hay nên cười, cô ấy đem đường thành muối mà dùng.
Tất nhiên không phải vấn đề ở Thư Nhã, mà là khi mang bình đựng muối tới ai ngờ phía dưới lại là đường. Mọi người suy đoán hẳn là do mấy đứa trẻ con trong nhà có vườn cây nghịch ngợm làm ra.
Diệp Vân Linh cầm đũa lên kẹp một khối đậu phụ rán giòn tẩm đường, một miếng địa tam tiên, lại nhìn sang bàn bên cạnh có đĩa đồ ăn mặt phủ đầy tiêu, thở dài một hơi
Hào quang nữ chính thật là tốt.
Sau khi ăn cơm xong, mọi người đi nghỉ trưa khoảng hai tiếng.
Đến buổi chiều, tất nhiên tổ tiết mục vẫn sẽ tổ chứ hoạt động, đầu tiên là thi nhảy ô cho các bạn nhỏ.
Lúc sau là thi kéo co cho người lớn, trò chơi này còn mới cả người dân trong thôn cùng nhau tham gia.
Lúc chơi Diệp Vân Linh cũng thả lỏng không cố gắng lắm, vì lấy sức cô mà thi thì mấy người đối diện cơ bản đều không phải đối thủ.
Cô không buông xuôi cũng không được, gông xiềng cốt truyện cơ bản sẽ không để cô thắng. Nếu cô nghiêm túc thi, không cẩn thận mà thật sự thắng đối phương, còn không biết có chuyện gì đang chờ hố cô đâu. Còn chẳng bằng chủ động từ bỏ, quyền chủ động nắm trong tay mình cho rồi.
Mà cho đến khi nhìn thấy phần thưởng thi đấu lần này là hai con gà nướng cho bữa tối, Diệp Vân Linh lập tức cảm thấy hối hận, đáng lẽ mình nên thử phán kháng lại số phận một lần xem, rưng rưng nước mắt gặm bánh bao chay.
Tần đạo âm thầm trộm an bài hết thảy thở dài cho Diệp Vân Linh không có phúc khí, lần này chọn cho đội cô toàn các thôn dân có sức lực lớn, đã thao tác sau màn tối trước cả rồi mà cô vẫn thua cho được.
Gà nướng này bay mất không thể trách ông ta nha.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Đến Văn Mẹ Kế, Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng
Chương 44: Gà nướng tới tay, lại bay mất
Chương 44: Gà nướng tới tay, lại bay mất