DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tầm Mịch
Chương 39: Lý do (2)

Chung Mi không chút để ý xoa xoa đầu ngón tay: "Thế nào? Rốt cuộc thì ai là người quyết định thần hay ma trên đời này chứ? Còn không phải là con người sao?"

Nam Mịch lấy lại tinh thần, cuối cùng dưới tình huống ta một câu ngươi một lời tìm ra được manh mối, nàng nhận ra, bản thân chưa từng nhìn kĩ Chung Mi, nàng nhìn chăm chú hắn ta, nhất thời vậy mà không nhìn ra người này sở hữu linh thuật gì, cũng không nhìn ra cảnh giới của hắn ta.

Chung Mi thở dài, giương mắt đối diện với Nam Mịch đang đánh giá mình: "Thật sự không ngờ, Thần quân đồng lứa lần này vẫn có người quyết đoán và đại nghĩa như vậy, thế mà thật sự dám đối nghịch với tảng đá trên bầu trời kia."

Nghe hắn ta nói như vậy, ngay cả Sở Khương Dũ đang dựa nghiêng trên tháp cũng phải đưa mắt nhìn sang.

Sở Khương Dũ đánh giá Chung Mi một hồi, đột nhiên hỏi: "Chung lâu chủ, Hoa lâu này của ngài trước kia có tên gọi khác nhỉ?"

"Hả?" Chung Mi đối mắt với Sở Khương Dũ, dừng một chút mới mở miệng: "Vốn là dùng tên Hoa Mãn lâu, thật sự có người biết hả? Sở tiên sinh, ngài quả nhiên biết không ít."

"Năm đó, vì cứu người, đúng là từng muốn tìm đến Hoa Mãn lâu, lại không biết hiện tại vì sao lâu chủ lại ở Cửu châu?"

"Việc làm ăn của Hoa Mãn lâu không làm nữa, đến Cửu châu tìm công việc làm ăn mà thôi." Hắn ta cười mỉa mai, sau đó nói: "Hai lão già như chúng ta thôi không ôn lại chuyện nữa."

Sở Khương Dũ gật gật đầu, khó được trong ánh mắt lão nhìn về phía Chung Mi nhiều thêm mấy phần tôn kính, sau đó quay đầu nói với Dịch Trọng Nhiên: "Nhóc con, mau lên, lần này có thể liên kết lại rồi chứ."

Dịch Trọng Nhiên cực kỳ kính cẩn gật đầu, mới nói: "Trước kia khi còn ở trong hậu cung Dịch thị ta từng nghe người có tuổi nói, Thần quân có thiên thính có thể nghe thiên dụ, thần thạch thậm chí còn nói cho Thần quân, tộc nào có lòng riêng, châu nào có dị động, khi đó ta chỉ cho là người trong cung truyền lời đồn lung tung. Nhưng từng trải qua chiến tranh hai tộc Thủy - Hỏa, nếu không phải năm đó phụ vương ta quá mức kiêng kỵ Thủy tộc cũng sẽ không ép người Thủy tộc không thể không phản."

Cảnh Từ đột nhiên nhíu mày hỏi: "Các tộc nắm quyền trong lịch sử, có thể đều như vậy hay không? Bề ngoài thần thạch nói với Thần quân tộc nào có lòng riêng, thực tế là muốn để tộc kia vì bị chèn ép sinh ra phản kháng, diệt trừ người cầm quyền rồi lên ngôi?"

"Nhưng mà..." Ngón tay Nam Mịch siết chặt y phục, trong lòng như có thứ gì đè ép, khi mở miệng lại mang theo mấy phần không cam lòng: "Nhưng mà, vì sao phải làm như vậy?"

Nam Tu, người sắc mặt trở nên khó coi, đột nhiên lên tiếng: "Vì cân bằng, thần thạch muốn giữ vững cân bằng giữa các tộc, không để một nhà lớn mạnh."

"Nhưng nó là thần mà..." Nam Mịch lại ngập ngừng nói một câu.

Sở Khương Dũ đứng dậy xuống giường, duỗi người: "Câu nói này của Thánh Điện hạ cũng có thể coi là như vậy." Lão xoa xoa cổ: "Người Hỏa tộc năm đó, có thể nói là có một không hai trong lịch sử tu linh ở khắp Cửu châu này." Lão lại liếc nhìn Cảnh Từ một cái, sau đó nói: "Ồ, với một người như Cảnh đại nhân, lúc ấy chúng ta đều coi thường, một đại phu như ta đây cũng có thể đánh mười người như hắn, hiện tại thế hệ các ngươi lại thành đại tu linh giả hiếm có."

"Thế hệ ấy của ngươi, người Hỏa tộc lợi hại như vậy là nhờ đâu?" Cảnh Từ chống khuỷu tay lên bàn, tay đỡ má: "Là nhờ bản tâm kinh kia?"

"Đúng." Sở Khương Dũ thở dài, lại nói tiếp: "Hỏa thần tâm kinh, hiện tại đã thành truyền thuyết, tâm kinh là bị một vị tổ tông Dịch thị tìm thấy, khi đó Dịch thị vẫn là một đấng cai trị nhân từ, nghe nói vị lão tổ tông đó hạ lệnh, tất cả các tộc đều có thể tu luyện, đáng tiếc những tộc khác không luyện được, chỉ có người Hỏa tộc mới có thể tu, cho nên trên con đường tu luyện, người Hỏa tộc mới một trận thành danh."

"Này..." Nam Tu mím môi, lẩm bẩm một câu: "Không phải chúng ta bại bởi Dịch thị."

"Đúng vậy, ngày vui ngắn chẳng tày gang, thần thạch chọn Thần quân càng lúc càng kỳ lạ, người sau càng ngu dốt tàn bạo hơn người trước, có vài lần phân tranh trong nội bộ Dịch thị đã khiến không ít cao thủ Hỏa tộc mất mạng, đến thế hệ chúng ta, đừng nói đến cao thủ Hỏa tộc, ngay cả người thường của Hỏa tộc cũng chẳng còn bao nhiêu, dựa theo..." Sở Khương Dũ nhìn thoáng qua Dịch Trọng Nhiên: "Theo như lời thằng nhãi này nói, đây chính là thiên dụ thần thạch hạ xuống, dẫn đến người Hỏa tộc nghi kỵ lẫn nhau, còn chưa có ngoại tộc đến phạm đã tự giết hại lẫn nhau chẳng còn mấy mống."

"Người Cửu châu tôn sùng tảng đá kia thành thần, nói thì hay lắm, coi người của các tộc như quân cờ, ván này đánh không vừa ý thì bỏ đi đánh lại." Chung Mi nhướng mày, nói như chuyện không liên quan đến mình.

"Thần quân tất nhiên đã sớm biết đạo lý bên trong." Dịch Trọng Nhiên tiếp tục câu chuyện, khôi phục lại vẻ mặt hờ hững; "Mấy năm nay, thái độ của Cửu châu đối với Hỏa tộc, không giống như có ý đổi người cầm quyền mà càng giống như là... muốn đuổi tận giết tuyệt hơn, nếu thần thạch lệnh Thần quân diệt trừ người Hỏa tộc trong thiên hạ, vậy lần này Thần quân đúng là đã trái ý thần thạch."

Nam Tu gấp đến độ mặt mũi trắng bệch: "Trái ý thần thạch có hậu quả gì?"

"Ai mà biết, cũng có ai dám làm thế đâu." Sở Khương Dũ nhướng mày, Cảnh Mạch ngồi bên cạnh lập tức đứng lên, nhường lại chỗ cho lão.

"Có lẽ, ngươi có thể hỏi phụ thân ngươi một chút xem, rốt cuộc ngài ấy nghĩ thế nào, chuyện liên quan rộng, không chừng Thần quân muốn ngọc đá cùng nát đấy." Chung Mi nhấp trà, liếc mắt nhìn Nam Tu một cái: "Các ngươi ở đây đoán già đoán non cũng có làm được gì đâu. Ôi, mấy năm nay Thần quân cũng sống không dễ dàng gì, dưới phải trấn an vạn dân, cân nhắc triều dã, trên còn phải lừa gạt tảng đá kia, ai mà chịu nổi dằn vặt như vậy chứ."

Nhất thời trong phòng lặng ngắt như tờ, trong lòng Cảnh Từ có dự cảm không tốt, theo bản năng đi nhìn Nam Mịch, ngược lại cảm thấy hơi thở trên người Nam Mịch vững vàng hơn rất nhiều. Một chuyến đi Đế Thích Thiên kia của bọn họ, không biết có phải chút máu kia của hắn chảy đáng giá không, hay do cái "chết" của cây trâm kia có ý nghĩa, hắn thấy mình đã nhạy bén hơn đối với hơi thở và cảm xúc của Nam Mịch.

Nam Mịch đột nhiên đứng lên, vẻ mặt bình tĩnh mà lạnh nhạt: "Chư vị, đa tạ đã giúp ta hiểu rõ rất nhiều chuyện, Chung tiên sinh nói đúng, mấy năm nay phụ thân ta không dễ dàng gì, chuyện về sau cứ để ta giải quyết đi."

Nam Tu nhìn muội muội mình nuông chiều từ bé đến giờ, trong nháy mắt chợt cảm thấy thật xa xôi, một loại xa xôi xa lạ.

Không đợi mọi người lên tiếng, Nam Mịch hơi khom người, mấy sợi ánh sáng màu vàng lóe hai cái, đã không còn thấy tung tích tiểu Công chúa.

Cảnh Từ nhìn chằm chằm ánh sáng vàng còn sót lại, ngơ ngác xuất thần, hắn vươn tay lên chạm vào những tia sáng hư ảo kia. Hắn có thể cảm nhận được, Nam Mịch đã nắm giữ được thần lực, thậm chí còn mạnh lên. Quả nhiên đúng như lời Nhan Vũ đã nói, Công chúa nghĩ rõ ràng, tâm trí sẽ càng kiên định, càng có thể nắm chắc thần lực.

Nam Mịch cũng không đi đâu khác, chỉ là quay về cung.

Cảm xúc của nàng quá kích động, hận không thể lập tức lên Đế Thích Thiên, dù có phải cùng chết với thần thạch. Nhưng nàng không thể, nàng có người thân cũng có người yêu, gần như trong nháy mắt nàng đột nhiên đã suy nghĩ hoàn toàn triệt để, nghĩ kỹ xem bản thân rốt cuộc là thứ gì.

Nàng không phải thần lạnh như băng nhận cung phụng của con người, càng không phải cống phẩm nhân gian hiến cho thần, nàng là người, một người bình thường sinh ra đã được gọi là xương cốt yếu ớt. Nếu thật sự muốn gọi nàng là thần, nàng tình nguyện làm thần của nhân gian, gánh vác trách nhiệm của nhân gian, cũng có được lực lượng của nhân gian.

Nàng ngồi trên nóc cung điện, ngửa đầu nhìn trời. Nam Mịch bỗng quay đầu, thấy Thần quân vậy mà cũng đã lên nóc điện, đang nghiêng đầu cười với nàng: "Tiểu Công chúa của ngô trưởng thành rồi, ngô cố ý thu hơi thở mà vẫn bị con phát hiện."

"Phụ thân." Nam Mịch vốn định nói một câu chào phụ thân, kết quả vừa thấy Thần quân, sống mũi đã cay cay, khóc trước: "Phụ thân... con nhớ người."

Thần quân kinh ngạc, vội vàng cúi người sờ tay nhỏ của nữ nhi, Nam Mịch trực tiếp ôm lấy cổ phụ thân, hoàn toàn vùi vào trong lòng phụ thân mình: "Phụ thân..." Nàng cũng không biết rốt cuộc mình khóc vì cái gì, có lẽ là đau lòng cho phụ thân trù tính nhiều năm, có lẽ là cảm khái rốt cuộc mình cũng đã nghĩ thông, cũng có lẽ là chua xót cho người đời.

Thần quân nhẹ nhàng vỗ lưng nàng: "Mịch nhi, con biết hết rồi?"

Nam Mịch mang theo giọng mũi thật đặc, "ừm" một tiếng.

"Mịch nhi, dù con có là xương cốt yếu ớt hay là thần nữ, hoặc chỉ là tu linh giả bình thường." Thần quân dịu dàng dỗ dành: "Con mãi mãi là nữ nhi của phụ thân, phụ thân dùng hết tất cả cũng sẽ bảo vệ con chu toàn, con không cần khổ sở, nhé?"

"Không phải..." Nam Mịch chui ra khỏi vòng tay phụ thân, nước mắt còn treo trên lông mi: "Mịch nhi không cần phụ thân dùng hết tất cả, rõ ràng phụ thân biết, đây vốn nên là trách nhiệm của con, kế hoạch của phụ thân là gì?"

Thần quân thở dài, ngồi xuống gần bên cạnh Nam Mịch, cùng nàng nhìn về phía xa: "Con là nữ nhi của phụ thân, phụ thân biết, chuyện con đã quyết phụ thân cũng không ngăn cản được. Con muốn đi, vậy đi thôi."

Nam Mịch đưa mắt nhìn sang, chấp nhất: "Kế hoạch ban đầu của phụ thân là gì?"

"Thần lực của ngô chịu Thần quân cấm chế, dù có là trời cao cũng chỉ là châu chấu đá xe. Ngô vốn định bồi dưỡng Cảnh Từ, thiên phú tu hành của nó cao, lại là người Hỏa tộc. Mấy năm nay ngô vẫn luôn đi tìm Hỏa tộc tâm kinh, ai ngờ vậy mà lại ở Đồ sơn, nếu nó tu luyện tâm kinh, chẳng mấy sẽ đại thành."

"Nhưng chung quy chàng chỉ là người phàm."

"Nhưng trên người ngô có thần lực, độ cho nó, có lẽ có thể đánh một trận."

"Vậy còn phụ thân thì sao? Phụ thân phải tính sao bây giờ?"

"Thần quân mất đi thần lực vẫn là Thần quân, nếu nó thành công, đương nhiên cả nhà đều vui. Từ đây Cảnh Từ thân mang thần lực, cũng coi như bồi thường cho nó. Nếu nó thất bại, thần thạch nổi giận thì ngô cũng không chịu nổi."

Nam Mịch quay đầu nhìn về phía Thần quân, lúc này mới phát hiện, mấy năm nay Thần quân đã thật sự già rồi, ánh mắt ngài dừng ở một điểm ánh sáng mặt trời nơi xa. Ngài vốn ôm tâm tư phải chết không có đường khác khi bày mưu những chuyện này, cho nên mới nghiêm khắc bồi dưỡng Nam Tu, ngài sợ sau khi mình chết, thiên hạ sẽ loạn, mới sốt ruột cho Nam Mịch tu linh, sợ nữ nhi không có cách nào tự bảo vệ mình.

Ngài vẫn luôn che giấu những việc này trong lòng, không nói với ai, sợ thần thạch tức giận sẽ liên lụy đến người khác.

Triển khai phương pháp khôi phục và cải cách Hỏa tộc trước mặt người trong thiên hạ là muốn nói cho người kế nhiệm vị trí Thần quân tương lai, Nam Tu về tâm nguyện của ngài. Muốn nói với Nam Tu không cần nghe theo sắp đặt của thần thạch, giẫm đạp người vô tội.

"Ngô tự cho đã tính toán tốt, vào lúc một chi này của chúng ta hoàn toàn suy thoái thần thạch sẽ giáng thiên dụ xuống, chọn một mạch Nam thị mới để kế nhiệm hoàng quyền, đến lúc đó nhiều nhất cũng chỉ ảnh hưởng một nhà chúng ta, chỉ khổ cho con của ngô." Ánh mắt Thần quân dời xuống.

Không biết từ khi nào Nam Tu đã đứng dưới mái hiên, theo ánh mắt phụ thân nhìn về nơi xa.

Hiếm khi Thần quân cười từ ái với Nam Tu, ngài đột nhiên dịu dàng nói: "Lên đây, Tu nhi."

Nam Tu lắc mình bay lên nóc nhà: "Chuyện phụ thân làm là chuyện lớn, con và Mịch nhi sẽ không sợ." Giọng điệu y cũng hiếm thấy mang theo mấy phần làm nũng chơi xấu, quay mặt đi, vẫn rất dễ thấy được hốc mắt y đỏ lên.

Thần quân nắm lấy bờ vai y: "Đáng tiếc, ngô kế hoạch như vậy mà vẫn không thắng nổi mệnh số, hiện tại gánh nặng này rơi lên người muội muội con."

Nam Tu quay đầu nhìn Nam Mịch: "Mịch nhi, nhất định muốn đi?"

"Ca ca, huynh ở nhà phải thật nỗ lực, phụ tá phụ thân thi hành chính sách cải cách Hỏa tộc, chuyện huynh định mở khoa cửa cho người xương cốt yếu ớt, cho bọn họ nơi cư trú khác, nhớ phải nói với phụ thân. Chuyện dưới đất xin giao cho các huynh, chuyện trên trời cứ giao cho muội, còn nữa, chuyện huynh Thông Thần, rốt cuộc muốn đến bao giờ mới nói với phụ thân?"

Lúc này Thần quân mới quay đầu nhìn y, thật bất ngờ: "Con giấu cũng kĩ nhỉ."

Nam Tu hơi mất tự nhiên chớp mắt hai cái: "Bên cạnh người có thiên tài như Cảnh Tầm Nhiên, sao có thể thấy con xuất sắc chứ. Tên nhóc Cảnh Tầm Nhiên kia, cái gì cũng nói với Mịch nhi."

"Con và Tầm Nhiên không giống nhau, nó là cao thủ số một lên trời xuống đất không gì không làm được, còn con có tài Đế Vương không ai sánh bằng. Nhìn rõ toàn cục, cũng nhìn thấu chỗ không quan trọng, đây mới là ưu điểm của con."

"Ừm... dù sao Cảnh Tầm Nhiên cũng phải làm thần tử của con." Nam Tu được phụ thân khen, ngược lại trên mặt không giấu được, lẩm bẩm một câu xong cũng không nói thêm gì.

Quả nhiên, ngày thứ hai, Thần quân bày một bữa tiệc, chúc mừng Thánh Điện hạ Thông Thần.

Lúc này trong ngoài triều dã mới phản ứng lại, Thánh Điện hạ Nam Tu vốn cũng là kỳ tài trăm năm khó gặp. Chỉ là so với trên có Thiên cổ nhất Đế, Thần quân hùng tài đại lược, dưới có Điện chủ Chá Phàm điện, thiên tài tu hành Hỏa tộc trăm năm khó được, Cảnh Từ.

Lại thêm y có tính tình không thích xuất đầu lộ diện quá thu hút người khác, ném tất cả hư danh ra sau đầu. Ngược lại khiến cho mọi người không nhìn thấy vị Thánh Điện hạ thân mang năng lực lớn này.

Trong bữa tiệc, Thần quân khen Nam Tu: "Nhi tử của ngô, Chi Qua, chắc chắn là Đế Vương Cửu châu trăm triệu năm khó gặp được."

Trong bữa tiệc có rất nhiều quý tộc Nam thị và đại thần đều nhìn sang, Nam Tu hơi kinh ngạc nhìn về phía phụ thân, từ nhỏ đến lớn hình như phụ thân chưa từng khen y, đối diện với đôi mắt dịu dàng khác thường của phụ thân, y mới gật đầu, đáp lại một nụ cười.

Đọc truyện chữ Full