DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tầm Mịch
Chương 43: Giết thần

Cảnh Từ và Nam Mịch trở về Tầm viên, ở trong Tầm viên dành ra vài gian phòng khách cho Sở Khương Dũ và Chung Mi, còn có Nam Tu lì lợm la liếm cũng chuyển đến ở lại. Chưa được mấy ngày, Cảnh Mạch đáng thương đến hỏi Cảnh Từ nếu có thời gian có thể đến thăm nhóc được không.

Nam Mịch thấy nhóc đáng thương nên cũng cho nhóc một gian phòng cho khách ở Tầm viên. Ngày thường nhóc giải quyết công việc ở Chá Phàm điện, gặp việc khó giải quyết thì sẽ về Tầm viên hỏi Cảnh Từ, Sở Khương Dũ không nhìn nổi cũng sẽ chỉ bảo vài câu.

Mấy ngày nay Sở Khương Dũ vô cùng bận rộn, khó khăn lắm mới nhàn rỗi trốn ở chỗ này của Nam Mịch.

Cảnh Từ ở hậu viện nhìn tâm kinh lại một lần thì hiểu ra, sau đó hắn tìm được Sở Khương Dũ trong thư phòng Nam Mịch.

Hắn chưa bước được mấy bước thì cửa đã bị gõ vang.

Giọng nói của Cảnh Mạch vang lên: “Điện hạ, thần đi tìm lão đại nhưng lão đại không có, Sở tiên sinh cũng không ở đây, điện hạ biết họ ở đâu không?”

Nam Mịch đang dựa vào bàn đọc sách, nàng giơ tay, Thường Hỉ mở cửa ra, cúi cúi người: “Tiểu Cảnh đại nhân, vào đi.”

Cảnh Mạch ngước mắt thì thấy nơi đây khá náo nhiệt, Cảnh Từ đang dựa vào cạnh bàn sách của Nam Mịch, Sở Khương Dũ ngồi trên ghế dựa uống trà với khuôn mặt buồn bực.

Nó đành phải hành lễ: “Có phải ta đang làm phiền mọi người nói chuyện công việc không?”

“Không quấy rầy không quấy rầy,” Sở Khương Dũ buồn bực nhấp một ngụm nước: “Chắc chắn đời trước ta đã nợ họ Cảnh các ngươi.”

Cảnh Từ liếc Cảnh Mạch một cái: “Sao vậy? Lại đi tìm sư phụ của ngươi?”

“Không phải, lão đại, ta tìm ngài.” Cảnh Mạch chậm chạp đi qua: “Những người Hỏa tộc trong điện đã nhiều lần ồn ào đòi gặp ngài rồi, nếu không…”

Cảnh Từ hiểu rõ: “Không phải đã nói rồi sao, không gặp.” Trong giọng nói là sự kiên quyết không được xía vào.

Những người đó muốn giáp mặt cảm ơn hắn, hắn đi gặp cũng không sao, chỉ là họ sẽ nói một rổ những lời cảm ơn, cuối cùng lại thêm mấy lời may mắn mà đến tận lúc đậy nắp hòm mới biết khen chê hay dở, chụp cho hắn cái mũ người tốt nhất thiên hạ. Trước đây hắn không thích việc này, hiện tại không bài xích như vậy, nhưng nghĩ đến sắp phải lên trời thì hắn lại khó có hứng thú.

Cảnh Mạch không nói gì nữa.

Sở Khương Dũ tự mình đi lại nói chen vào: “Sao nào? Đang tìm ta vì muốn ta giúp ngươi tìm cách để lão đại của ngươi đi Chá Phàm điện?”

Sở tiên sinh luôn đoán chuyện đúng như thần, Cảnh Mạch liếc lão một cái rồi lại rụt rè nhìn Cảnh Từ, không nói chuyện.

Nam Mịch buống sách trong tay xuống: “A Mạch, vài ngày nữa ta và Cảnh Từ phải rời Thần đô, chờ hai ta trở lại sẽ cùng đi gặp bọn họ.”

Trước kia, dù là Cảnh Từ nói chuyện thì A Mạch cũng có lúc dũng cảm chống đối hắn, nhưng khi Công chúa nói thì trước nay nó đều lặng lẽ hơn, nhưng lúc này nó lại không lên tiếng trả lời.

Cảnh Từ hơi cau mày: “Làm sao đấy? Điếc à?”

Im lặng hồi lâu, Cảnh Mạch mới hỏi: “Điện hạ và lão đại định đi Đế Thích Thiên sao?”

Thư phòng lớn như vậy thoáng chốc lại trở nên yên tĩnh, thậm chí có thể nghe được tiếng kim rơi.

Thấy không ai trả lời nó, Cảnh Mạch lại nói: “Ta không còn là đứa trẻ nhỏ nữa, nhưng lão đại, ngài biết là ta rất ngốc mà, không có ngài thì ta không quản lý nổi Chá Phàm điện.”

Ngài có thể đừng đi hay không.

Cảnh Từ cúi đầu nhìn đầu ngón tay của mình rồi nói: “Không phải còn Sở Khương Dũ ở đây sao?”

“Sở tiên sinh đã già rồi, lỡ ngài ấy chết thì làm sao đây? Hơn nữa ngài ấy không có tu vi, lỡ bị người khác đả thương thì phải làm gì bây giờ? Lão đại..”

Sở Khương Dũ: “...” Ta còn ở đây mà? Sao lại độc mồm như vậy?

Cảnh Từ không nói gì nữa, hắn lười dông dài với nó.

Nam Mịch chợt đứng dậy, đi vòng qua bàn sách, bước đến xoa đầu A Mạch, A Mạch lại cao hơn, Nam Mịch muốn xoa đầu nó cũng tốn sức, nàng nói: “A Mạch, ta biết để đệ tận mắt nhìn thấy Cảnh Từ và ta đi là việc rất tàn nhẫn, nhưng ta hứa với đệ, nhất định sẽ để Cảnh Từ nguyên vẹn trở về mà không bị tổn thương gì.”

Cảnh Mạch mếu máo, giọng cũng nghẹn ngào: “Vậy khi nào hai người đi?”

“Sắp rồi.” Nam Mịch dời tầm mắt đi nhìn nơi khác, ánh mắt lộ ra sự kiên định mà xa xăm.

A Mạch nhịn hồi lâu cũng không nói ra được điều gì có ý nghĩa, cuối cùng nó hành lễ rời đi, khi đến cửa nó chợt quay đầu lại: “Điện hạ, không chỉ có lão đại, người cũng phải bình an trở về.”

Nam Mịch hơi sửng sốt rồi nghiêng đầu mỉm cười.

Sở Khương Dũ nén một bụng tức giận, vừa định nói chuyện thì bị Cảnh Từ cắt ngang, hắn mở miệng gọi A Mạch lại: “A Mạch, sau này đừng cứ gọi Sở tiên sinh Sở tiên sinh mãi, dạy ngươi lâu như vậy, gọi một tiếng sư phụ cũng không thiệt thòi gì.”

A Mạch mím môi, ngập ngừng nói một câu “Biết rồi”. Sau đó nó nhìn Sở Khương Dũ một cái, nói thầm một tiếng: “Sư phụ.”

Đôi mắt của Sở Khương Dũ chợt sáng lên: Chờ mong một tiếng “sư phụ” này đã lâu rồi nhưng tên nhóc này nhất định không chịu kêu lão, cũng không biết nó đang tranh hơn thua với ai.

Chỉ tiếc là lão chưa kịp đáp lại tiếng nào thì đồ đệ bảo bối đã đi rồi.

Lão lắc đầu: “Tên nhóc này ngày thường cũng xem như thân thiết với ta, nhưng sao lại không chịu gọi ta một tiếng cho đàng hoàng, ta đã già mà có được đồ đệ dễ lắm hay sao...” Ngay cả danh phận cũng không cho... Khó tính như vậy.

Nam Mịch nhẹ nhàng cười nói: “Bởi vì đệ ấy sợ một khi thừa nhận ngài là sư phụ của đệ ấy thì đệ ấy sẽ có người chăm sóc, Cảnh Từ không cần đệ ấy nữa.”

“Chậc!” Sở Khương Dũ vỗ tay một cái, nói một cách hiểu rõ: “Là vì lý do như vậy, đúng là một lời của điện hạ đã đánh thức người trong mộng!”

“Đừng dài dòng,” Cảnh Từ duỗi tay vỗ Sở Khương Dũ một chút, sau đó nắm tay lại đặt trước mắt lão: “Gần đây cảm thấy rất có tiến bộ.”

Sở Khương Dũ bất đắc dĩ lắc đầu, đưa tay sờ cổ tay hắn, thăm dò linh mạch hắn, chợt lão trợn mắt: “Ngươi... ngươi sao lại tiến bộ nhanh như vậy?”

Cảnh Từ đứng dậy, thu tay về, cao ngạo nhìn lão một cái: “Nếu ta sinh ra cùng thời với Sở tiên sinh thì hẳn Tầm Nhiên cũng không kém hơn tiên sinh bao nhiêu nhỉ?” Nói xong hắn quay đầu lại kéo Nam Mịch rời đi.

Sở Khương Dũ: “...” Được đấy, không ngờ Cảnh Tầm Nhiên còn là tên quỷ nhỏ mang thù. Không phải ta chỉ nói vài lần trước kia ta có tu vi cao hơn ngươi, không đến nỗi như vậy chứ...

—— Đâu chỉ không kém bao nhiêu, nếu phò mã sinh ra ở thời đại đó thì đã thay đổi cục diện lớn của Cửu Châu rồi.

Nam Mịch đi dạo trong vườn cùng Cảnh Từ, Cảnh Từ đột nhiên dừng lại nhìn nàng.

“Sao vậy?” Nam Mịch ngẩng đầu nhìn hắn, thấy trong mắt hắn đầy nỗi sầu lo.

Cảnh Từ không nói gì kéo Nam Mịch vào lòng, ôm nàng một lúc lâu.

Hắn nói: “Đôi lúc ta sẽ nghĩ rằng, nếu ta sinh ra vào lúc Dịch thị nắm quyền thì có phải ta cũng có thể đường đường chính chính phong quan tiến tước hay không, hoặc nếu ta không xen vào việc người khác, để ý đến những người Hỏa tộc đó…”

Hắn dừng một chút rồi lại nói: “Ta chưa bao giờ là một anh hùng có lòng mang thiên hạ. Khi ta vừa biết chuyện ở Chá Phàm điện đã bị Thần quân phát hiện, ta thật sự đã định bỏ rơi nàng để chạy trốn, nhưng Nam Mịch, dù ta có ích kỉ yếu đuối như vậy thì nàng cũng không thể bỏ rơi ta. Ta đã đi cùng nàng thì đương nhiên phải cùng về, nếu không thể cùng về thì nhất định ta sẽ không để bản thân phải sống một mình. Dù cho nàng là thần, cũng đừng quyết định thay ta.”

Kể từ ngày họ làm sáng tỏ mối quan hệ giữa Thần thạch và Cửu Châu ở hoa lâu, hắn đã cảm giác được Nam Mịch ngày càng trở nên mạnh hơn.

Loại sức mạnh này vượt qua mọi nhận thức của hắn làm tim hắn đập mạnh hơn.

Đặc biệt là sau khi họ đã thành thân, Nam Mịch mạnh khiến hắn gần như không thể nhìn thấu, hắn càng ngày càng sợ Nam Mịch ở trên Đế Thích Thiên sẽ tìm cách bảo vệ hắn. Với bản lĩnh của nàng, đưa hắn xuống dưới rất dễ dàng, bảo vệ hắn an toàn cũng dễ dàng.

Dù cho nàng không địch lại Thần thạch nhưng vẫn có thể bảo vệ hắn.

Thì ra hắn đang sợ điều này. Nam Mịch lúng túng nghĩ, sau đó nàng vỗ nhẹ vào lưng Cảnh Từ: “Cảnh Từ, dù sống hay chết thì chúng ta cũng sẽ bên nhau. Ta đã nhớ rõ rồi, có chàng ở đây, ta sẽ không sợ.”

Ngày lên trời được xác định vào đầu tháng bảy. Thần quân từng đi nhiều năm đã chứng minh rằng tháng bảy là thời điểm sức mạnh của Thần thạch yếu nhất, tuy rằng chỉ chênh lệch một chút nhưng đối với trình độ của họ mà nói thì cũng là chuyện sai ngàn dặm rồi.

Bởi vì phu thê Cảnh Từ Nam Mịch chậm chạp chưa xác định ngày lên trời, cũng chưa nói khi nào sẽ tiễn họ đi.

Người đầu tiên phát hiện họ mất tích là Chung Mi.

Ngày thường Chung Mi cũng đi theo chỉ bảo Cảnh Từ vài câu về tâm kinh. Nhưng phần lớn thời gian hắn ta đều loanh quanh trong vườn, rất ít đến hoa lâu, dù sao nếu hắn ta luôn ra vào Tầm viên và hoa lâu thì cũng có ảnh hưởng không tốt.

Hắn ta đang rảnh rỗi không có việc gì, nghĩ đến phu thê Cảnh Từ Nam Mịch sắp phải lên trời chịu chết… à không phải, lên trời đánh cục đá, thì hắn ta lại muốn uống chút rượu cùng họ. Ai biết được đi hai vòng trong Tầm viên, hứng thú uống rượu cũng chẳng còn, hắn ta đành đi hỏi Nam Tu.

Hai người thảo luận một chút rồi đi tìm phu thê hai người nhưng quả nhiên không tìm thấy.

Bọn họ cứ im hơi lặng tiếng như vậy mà đi rồi.

Đi lên tầng trời thứ chín, đọ sức trực tiếp với vị thần duy nhất của Cửu Châu.

Vì thiên hạ này mà đấu tranh cho một nhân gian chân chính.

Lần trước Cảnh Từ đến Đế Thích Thiên là để lén gặp Nam Mịch, sau đó là ở trong ảo cảnh của Thần quân. Tuy Thần quân đã lên trời nhiều lần, ảo cảnh ngài ấy tạo đương nhiên giống như đúc, nhưng trên tầng trời thứ chín cũng có rất nhiều biến đổi.

Hiện giờ nhìn lại thì thấy vừa giống nhau lại không giống nhau.

Khác với cảnh sương khói lượn lờ trong ảo cảnh, trái lại nơi đây sạch sẽ vô cùng. Đặc biệt trong khoảnh khắc Nam Mịch bước lên ngôi miếu thần của Đế Thích Thiên, dường như toàn bộ ngôi miếu thần đang trở nên rực rỡ, Cảnh Từ đi theo bên cạnh nàng, nhìn thấy vẻ mặt trang nghiêm của nàng.

Tựa như đang trở lại chốn cũ, lại tựa như đang đi đến nơi.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy hình dáng của Thần thạch, thì ra chỉ là một cục đá bình thường, ánh sáng màu vàng vòng quanh hai bên, nhìn lâu sẽ có một cảm giác muốn gần gũi với nó không thể hiểu được, Cảnh Từ biết là dòng thần lực kia trong cơ thể đang rục rịch, vì vậy hắn để ý áp chế lại.

Mười trượng phía trước Thần thạch chính là ranh giới thờ phụng.

Là ranh giới của sức mạnh thần.

Nam Mịch không có chút tạm dừng nào mà bước vào trong đó, bấy giờ kết giới như màng nước mới lộ ra, không biết do tổ tiên hay Thần thạch thiết lập. Cảnh Từ cũng không chút do dự bước vào trong.

Quả nhiên bên trong kết giới tràn đầy thần lực, gần như trong khoảnh khắc Cảnh Từ ở trong đã cảm thấy Hỏa linh lực trong thân thể bắt đầu không an phận.

Hắn còn như vậy thì nói gì đến những người khác.

Giọng nói của Thần thạch truyền đến từ bốn phương tám hướng: [Ngươi đã đến rồi]

Đôi mắt Nam Mịch rực sáng, ánh sáng màu vàng đã dần hiện ra xung quanh cơ thể nàng, thần lực bên trong kết giới bắt đầu tự giác ngoan ngoãn đợi nàng ra chiêu.

Nam Mịch nói: “Ngươi đã dự đoán được từ trước.”

[Để ngươi đi một chuyến đến nhân gian. Thế nào rồi?]

“Đã được làm người, từng yêu và từng hận, ta không cam tâm làm một vật chết nữa nên ta đã đến đây.”

Thần thạch chợt tỏa sáng rực rỡ, Nam Mịch hơi cau mày.

Nàng hỏi: “Ngươi khăng khăng làm phiền ta là vì sợ sao?”

[ Không phải là sợ hãi mà là tình yêu của thần. Thần yêu thế nhân. Mà ngươi, sẽ quấy rầy quy tắc thế gian]

Nam Mịch hừ lạnh một tiếng: “Không ham mu.ốn, không tham lam, yêu con người mới là thần đạo. Ngươi lưu luyến phàm trần rồi sinh ra ta, đó là ham m.uốn, ngươi sợ ta lấy lực lượng của chúng sinh, vượt lên cả ngươi, nhưng lại không bỏ xuống được địa vị cai quản thế gian của Thần thạch, đó là tham lam, ngươi nhân danh thần mà làm việc giết chóc, tạo ra hoàn cảnh tu linh, khiến muôn dân trong thiên hạ thành chó cỏ. Thiên dụ, ngươi đã không phải thần từ lâu rồi.”

Giọng nói của Thiên dụ vẫn không có chút tình cảm nào, lạnh lùng trả lời: [Ngươi sinh ra vì thần. Cũng sẽ chết vì thần]

Thiên dụ vừa dứt lời, Cảnh Từ lập tức cảm thấy thần lực xung quanh chợt hung hãn và hỗn loạn hơn, giống như đột nhiên có thêm một vị thần khiến thần lực này chợt hỗn loạn, không biết nên để cho nơi nào sử dụng.

Nam Mịch mở hai tay kết ấn, ánh sáng màu vàng kim luôn vờn quanh nàng, một kết giới không nhìn được hoa văn gì chợt bay về phía Cảnh Từ, dừng lại trước mặt hắn, không đợi Cảnh Từ mở miệng, Nam Mịch chợt nói: “Bây giờ chưa phải lúc chàng ra tay.”

Cảnh Từ gật gật đầu, cảm thấy an tâm hơn, cuộc chiến giữa hai thần quả thực không phải chuyện một phàm nhân như hắn có thể tham gia.

Nhưng lòng hắn vẫn rối bời, đối với hắn mà nói thì đó không phải thần, đó là thê tử của hắn.

Thần thạch không có thân thể cụ thể, nhưng dù sao Đế Thích Thiên vẫn là địa bàn của nó, kim quang hóa thành lưỡi dao, gần như chém ngang chém dọc từ mọi phía. Mặc dù tu vi hiện tại của Cảnh Từ đã gần đến bán thần nhưng cũng thấy hoa cả mắt, chỉ gắng gượng nhìn được đại khái.

Thì ra chặn giết thật sự là như thế này, Thiên dụ gần như không có bất kỳ chiến thuật nào, khi ra tay cũng không theo bất cứ quy luật nào, nó chỉ hóa thần lực của Đế Thích Thiên cùng với thần lực trên người thành lưỡi dao sắc bén, nó không định tiêu hao thể lực của Nam Mịch, cũng không định tấn công điểm yếu của nàng, chỉ đơn thuần muốn lấy mệnh môn của nàng.

Điều khiến Cảnh Từ khiếp sợ không phải như thế, hắn không biết Nam Mịch đã mạnh đến như vậy, nàng vốn mặc y phục gọn gàng, tóc buộc thành búi, không cài trâm, đôi mắt lóe kim quang.

Nàng có thể né tránh tất cả những công kích không có quy luật của Thiên dụ, thân thể tung bay lên xuống tựa bóng ma.

Rất nhanh, thậm chí nàng còn có thể biến ánh sáng thành lưỡi dao để phản kích trong tình cảnh như vậy, vẻ mặt của nàng rất nghiêm túc, một số công kích thật ra cũng không thể khiến nàng bị thương, nhưng nàng vẫn nghiêm túc ứng phó mỗi một công kích dao ánh sáng, không đếm được nàng đã đánh được bao nhiêu hiệp, vậy mà nàng vẫn chưa bị thương chút nào.

Cảnh Từ biết Nam Mịch đang làm đúng, Thiên dụ từ lâu đã vô hình, không có thân thể, sẽ không mệt không đau. So sánh với Nam Mịch thì nàng chỉ là phàm thai, sẽ mệt, sẽ bị thương, còn sẽ đổ máu, sẽ phân tâm, ngay từ lúc đầu nàng đã ở thế bất lợi, Nam Mịch càng không thể dành tinh lực để chăm sóc vết thương trên người.

Tuy thoạt nhìn tạm thời khó phân cao thấp, nhưng Cảnh Từ nhìn ra Nam Mịch có hơi mệt mỏi, tuy chỉ khác một chút, nhưng hắn vẫn nhận ra động tác của nàng bắt đầu chậm dần.

Quả nhiên số lần Nam Mịch phản kích ngày càng nhiều, hơn nữa cũng phản kích mọi phía, nàng đang muốn tìm điểm chí mạng của Thiên dụ, nhưng cường độ công kích như vậy lại tiêu hao thể lực của nàng rất nhanh.

Nàng chợt đáp xuống đất, đưa tay dựng kết giới tạm thời ngăn cản Thiên dụ, sau đó đến trước mặt Cảnh Từ nói: “Chàng ra ngoài đi.”

“Nàng nói gì vậy?” Đôi mày dài của Cảnh Từ nhăn lại.

“Bên trong kết giới chúng ta bước vào toàn là Thiên dụ, nó vốn không có hình dạng cụ thể, không có cách nào để thật sự đánh nó được, không thể cứ tiếp tục như vậy.”

“Nàng định làm gì?”

“Chàng sẽ bị thương nếu ở đây,” Nam Mịch vội vàng hôn lên môi hắn: “Chàng yên tâm, ta sẽ không bỏ rơi chàng.” Rồi nàng nhẹ nhàng đẩy hắn ra khỏi kết giới.

Chỉ trong chớp nhoáng Nam Mịch đã bay lên trời, Cảnh Từ nhìn ra nàng đang thu hồi thần lực.

Quả nhiên, lưỡi dao ánh sáng bay về phía Nam Mịch dần giảm bớt, Cảnh Từ một mặt thở phào nhẹ nhõm, một mặt lại có dự cảm xấu, hắn cứ cảm giác Thần thạch để mặc cho nàng xử lý là quá đơn giản rồi.

Chưa đến một nén nhang, thần lực gần như đã không còn, nhưng Nam Mịch vẫn treo trên bầu trời.

Là treo, dường như không có sự sống, trong lòng Cảnh Từ hoảng hốt, hắn vội bước vào kết giới.

Nam Mịch chợt mở to mắt, môi cong lên một nụ cười, cười như không cười, ánh mắt nhìn Cảnh Từ hờ hững như đang nhìn một người chết. Đột nhiên nàng ra tay với Cảnh Từ mà không hề báo trước, Cảnh Từ hơi kinh ngạc, gần như trốn ra sau theo bản năng.

Trong lúc hoảng loạn hắn chỉ có thể ra tay chặn Nam Mịch lại, vừa không dám tổn thương nàng cũng không dám thật sự chịu sự công kích của nàng.

Hắn lại nhìn thoáng qua Nam Mịch, đối diện với đôi mắt hoa đào không khác mấy so với ngày trước, nhớ đến lời nói vừa rồi của Nam Mịch, hắn chợt lấy lại tinh thần, hừ ra một câu từ kẽ răng: “Ngươi là Thiên dụ?”

Nam Mịch lạnh lùng mở miệng: “Phàm nhân mà cũng vọng tưởng có được thần?”

“Ngươi cũng được xem là thần sao...” Cảnh Từ bị đánh trúng vai trái, hắn lập tức dùng chú quyết che miệng vết thương lại để cầm máu, chưa bao lâu, hắn lại cảm thấy xương sườn của mình dường như bị gãy, nụ cười thản nhiên trên môi Nam Mịch vẫn còn, hắn nhịn không được gọi: “Nam Mịch, nàng tỉnh lại đi!”

Hắn liên tục bị đánh lui: “Nam Mịch, nàng đã nói... sẽ nhớ rõ.. ta! Nam Mịch!”

Dường như nụ cười trên môi Nam Mịch càng đậm hơn, chưa được bao lâu, Cảnh Từ là bán thần đã hoàn toàn không còn năng lực phản kích, Nam Mịch hơi nâng tay lên, cách khoảng không nhấc Cảnh Từ lên, hắn trôi dạt giữa không trung, gần như không thể hít thở.

Nam Mịch hơi hơi nghiêng đầu nhìn hắn, thu lại nụ cười trên môi, dường như đang nhớ lại vật trên tay là gì. Vẻ mặt đó như đang nhìn một vật chết.

Cảnh Từ chợt tìm thấy một phong ấn trong thân thể, hắn gần như giải nó ngay lập tức trong vô thức, hắn ra tay khi Nam Mịch cách hắn rất gần.

Bàn tay Nam Mịch bị đâm thủng, máu nhỏ giọt trên mặt đất, chẳng mấy chốc đã nở ra một đóa hoa.

Thần, cho dù là máu cũng là sự sống.

Nam Mịch tựa như không có cảm giác đau đớn, nàng nhìn tay của mình, rồi nửa tò mò nửa lạnh nhạt vươn đầu lưỡi nhẹ liếm trên tay, dường như hương vị không tốt lắm nên nàng hơi cau mày.

Nàng chợt mở miệng: “Vua con người ban thần lực cho ngươi? Hắn sắp đặt thứ này vì muốn bảo vệ mạng của ngươi?”

Cảnh Từ không khỏi suy nghĩ theo lời nàng, thì ra Thần quân đã tạo kết giới trong thân thể hắn từ trước, ngài ấy muốn bảo vệ mạng của hắn, theo kế hoạch ban đầu ngài đã định bảo vệ mạng của hắn, chưa từng thật sự xem hắn như một công cụ để bảo vệ thiên hạ.

Nam Mịch ngồi xổm xuống lắc đầu, không nói gì, vẻ mặt lạnh nhạt.

Cảnh Từ chợt lên tiếng: “Nam Mịch, nàng tỉnh lại đi, ta là Cảnh Từ đây, là Cảnh Tầm Nhiên.”

Bàn tay đang đưa ra của nàng khựng lại, sau đó nàng nghiêng đầu nhìn hắn rồi vẫn tiếp tục đưa tay bóp chặt cổ hắn, Cảnh Từ không thể cử động nữa, trong khoảnh khắc đang ngạt thở, hắn dùng hết sức đưa cổ tay trái qua.

Có lẽ là bị đồ vật trên tay Cảnh Từ hấp dẫn, Nam Mịch nhìn thoáng qua một chút rồi thờ ơ nhìn lại hắn.

Cảnh Từ: “...” Đã nói là sẽ nhận ra...

Hắn không biết lấy sức lực từ đâu đột ngột đẩy Nam Mịch ra, khuôn mặt vốn vô cảm từ đầu đến giờ của nàng lại có chút kinh ngạc.

Cảnh Từ che vai trái đứng dậy, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Lừa đảo.”

Hắn vươn tay phải giữ chặt sau cổ Nam Mịch, tức giận cắn lên môi nàng.

Lúc đầu Nam Mịch hơi sửng sốt, sau đó ánh sáng trên người chợt bừng lên, ra tay đánh lên vai Cảnh Từ, bả vai vốn đang đổ máu lại bị rách ra, hắn ho ra một ngụm máu, tầm mắt tối sầm, suýt nữa đã bất tỉnh.

Hắn thấy Nam Mịch chợt nhắm mắt lại, thân thể bay lên trời, nhẹ trôi trên không trung. Bởi vì động tác đẩy Cảnh Từ ra làm búi tóc bị gỡ ra, mái tóc dài đến eo xõa tung.

Nhìn từ xa thật sự giống như vị thần bị bỏ rơi tại nhân gian.

Nam Mịch từ từ mở mắt, nhận ra mình đang ở trong một ảo cảnh mơ hồ.

Nàng nhìn xem xung quanh, thầm nghĩ đã tìm đúng rồi, vì vậy nàng nhẹ nhàng nói: “Nếu đã vậy thì ngươi xuất hiện đi.”

Không lâu sau, một “Nam Mịch” giống hệt nàng xuất hiện, chẳng qua trên gương mặt kia không có bất cứ biểu cảm nào mà ai cũng nên có, thân thể cũng ngơ ngác đứng thẳng ở đó.

Nam Mịch liếc nhìn nó một cái: “Thiên dụ, cảm giác làm người thế nào?”

“Cần gì phải uổng công vô ích.” Giọng nói không chút cảm xúc của Thiên dụ vang lên.

“Nếu không uổng công vô ích thì làm sao khiến ngươi xuất hiện? Sao ta lại không biết hấp thu thần lực là bẫy của ngươi, chỉ tiếc, ngươi quá xem thường năng lực của con người, cũng không phải ta chỉ đến đây một mình.”

Thiên dụ vẫn là vô tình vô dục nói: “Dù vậy thì” Nó đặt một tay sau lưng, tay còn lại duỗi về trước.

Nam Mịch tránh thoát từng cái. Thật ra nàng biết bản thân và Thiên dụ vốn rất chênh lệch, tu thần đạo vốn chỉ có người vô tình vô dục đắc đạo.

Nhưng chỉ có cách này mới có thể ép nó xuất hiện, những suy nghĩ dâng trào, nàng phun ra một ngụm máu, quỳ một chân trên mặt đất.

Thiên dụ lắc đầu, có lẽ có chút bất đắc dĩ, cảm xúc duy nhất có thể thấy được trên Thần thạch, nó đi đến gần Nam Mịch, ngồi xổm trước mặt nàng: “Hà tất phải làm như vậy? Trở về đi thôi, nhận lấy sự cung phụng của thương sinh không tốt sao? Tại sao phải làm con kiến…”

Không đợi nó nói xong, Nam Mịch chợt ra tay bóp cổ và nhấc nó lên.

Trên mặt Thiên dụ cuối cùng cũng xuất hiện vẻ mặt bình thường, nó cực kỳ khiếp sợ nhìn Nam Mịch, trên khóe miệng nàng vẫn còn máu.

Nó gian nan nói: “Ngươi… giả vờ”

Nam Mịch lắc đầu, bàn tay còn lại lau vết máu trên khóe môi: “Không phải, là do ngươi đã nhắc nhở ta, thương sinh, ta vốn đến đây vì thương sinh, ta hẳn nên sử dụng lực lượng của thương sinh, ngươi nghĩ vì sao ta lại trở nên mạnh hơn, bởi vì đứng sau ta chính là muôn nghìn chúng sinh.”

“Ngươi… cuối cùng vẫn… không thể trở thành người…”

“Cho dù là thần, ta cũng phải trở thành thần của nhân gian. Ta sẽ làm một vị thần chân chính, mà không phải giống với kẻ đầy âm mưu như ngươi.”

Thiên dụ gần như không còn sức để nói, thân thể nó bắt đầu dần trong suốt, cuối cùng tiêu tán trong tay Nam Mịch, nó để lại một câu: “Không có ta, linh lực sẽ không tái sinh trong nhân gian, tu linh giả sau khi chết thì linh lực sẽ thu về cơ thể ngươi. Nhân gian không có linh lực là điều ngươi muốn hay sao?”

Nam Mịch đã tiêu hao quá nhiều tinh lực và sức lực, thở gấp mấy hơi rồi nói: “Ít nhất thì đó là bộ dáng vốn có của nó.” Nhân gian vốn dĩ nên để con người quản lý, ai cũng không có tư cách quyết định thay thương sinh.

Thiên dụ để lại câu nói cuối cùng: “Ngươi sẽ bất tử bất diệt, thế thế cô tịch.”

Đọc truyện chữ Full