DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Eo Nhỏ
Chương 47: Chương 47


Cao Tông rời nhân thế đã lâu, Quý phi Tiêu thị mẹ đẻ của Ngụy Hoằng cũng đã mất, toàn bộ Tần Vương phủ, chỉ có Ngụy Hoằng cùng Diêu Ấu Thanh là hai chủ tử, Diêu Ấu Thanh tự nhiên cũng liền không cần đi thỉnh an cho trưởng bối.

Nàng giống như dĩ vãng, ngủ đến thời gian chính mình thường dậy, được Quỳnh Ngọc cùng Chu mụ mụ hầu hạ rửa mặt một phen rồi dùng bữa, sau đó liền ngồi vào trong nhà chính, tiếp nhận bọn hạ nhân vương phủ tới bái kiến.

Hạ nhân của Tần Vương phủ không nhiều lắm, tỳ nữ nội trạch càng ít, còn phần lớn đều là vú già làm việc thô sử, tỳ nữ trẻ tuổi có uy tín danh dự chỉ có ba người.

“Nô tỳ Hàn Thanh.


“Nô tỳ Xích Châu.



“Nô tỳ Sở Yến.


Bọn họ phân biệt báo lên tên của chính mình, tầm mắt Chu mụ mụ lại rơi xuống trên người Sở Yến một chút.

Không phải bởi vì chỉ có nàng ấy còn được giữ lại họ của chính mình, mà là cảm thấy người này nhìn qua có vài phần quen mắt.

Vóc người Sở Yến so với các tỳ nữ khác đều cao hơn một chút, dung mạo cũng càng thêm xuất sắc hơn, mặc dù cùng người khác giống nhau, cụp mi rũ mắt mà đứng ở nơi đó, nhìn qua cũng càng nổi bật hơn.

Nàng tựa hồ nhận thấy được Chu mụ mụ đang đánh giá chính mình, mặt mày thoáng nâng nâng, nhưng thực mau liền lại thấp xuống, không có làm ra cái hành động gì không đúng mực.

Một bên, Xích Châu lại khẽ cười một tiếng, không đợi Chu mụ mụ mở miệng, liền chủ động nói: “Sở nương tử là thông phòng của Vương gia, tuy rằng vào phủ mới hai năm, nhưng là so với chúng ta đều càng được Vương gia sủng ái hơn.


Hàn Thanh nghe vậy liền nhíu mày lại, duỗi tay kéo kéo tay áo của Xích Châu, đối với nàng lắc lắc đầu, ý bảo nàng không cần ở trước mặt vương phi lắm miệng.

Xích Châu lại không để bụng, bĩu môi chờ xem náo nhiệt.

Trên dưới toàn phủ chỉ có một thông phòng như vậy, vương phi mới vào phủ nhất định sẽ không thích, sau này còn không biết sẽ làm khó xử nàng ta như thế nào đâu.


Huống chi tối hôm qua, đêm đại hôn Vương gia cũng không ngủ lại ở chính viện, họ Sở kia lại sớm đã được thân mật với Vương gia, trong lòng Vương phi khẳng định tức giận, càng muốn phát tiết ở trên người nàng ta.

Sở Yến tự nhiên là biết dụng ý của Xích Châu, quay đầu nhàn nhạt liếc nàng ta một cái, dù chưa nói chuyện, nhưng bộ dáng kia đã làm cho Xích Châu rất là không vui.

Xích Châu chờ vương phi khó xử Sở Yến, nhưng tiểu vương phi mặt còn chưa thoát tính trẻ con kia lại chỉ là tò mò mà nhìn Sở Yến vài lần, cái gì cũng chưa nói.

Nhưng Chu mụ mụ ở bên cạnh lại quát lớn một câu: “Trước mặt Vương phi, há là để cho ngươi tự tiện lắm miệng? Niệm tình ngươi vi phạm lần đầu, hiện giờ lại là thời điểm vương phi tân hôn, phạt ngươi ba tháng tiền tiêu! Lại có lần sau, liền không phải đơn giản như vậy đâu!”
Lời này tự nhiên không phải đối với Sở Yến, mà là đối Xích Châu.

Xích Châu sửng sốt, há mồm liền muốn phản bác cái gì đó, lại bị Hàn Thanh lại lần nữa giữ chặt, đưa mắt ra hiệu.

Nàng lúc này mới nhớ tới, giờ phút này, trước mặt chính là Tần Vương phi do tiên đế tứ hôn, Vương gia cưới hỏi đàng hoàng, mà không phải người nào khác.


Lời phản bác chỉ có thể nuốt trở về, banh mặt không tình nguyện mà uốn gối: “Nô tỳ biết sai!”
Chu mụ mụ không hề để ý tới nàng ta, thay Diêu Ấu Thanh nói một phen lời giáo huấn, sau đó liền cho mọi người tan.

Xích Châu rời khỏi chính viện, căm giận mà quay đầu lại trừng mắt nhìn liếc một cái, lẩm bẩm nói: “Bày cái giá vương phi cái gì chứ? Vương gia tối hôm qua cũng chưa ở chỗ này ngủ lại, nếu đổi là ta, liền đã thành thành thật thật tự nhốt ở trong phòng không gặp người khác! Còn chưa đủ mất mặt sao!”
Hàn Thanh nhíu mày: “Ngươi đừng lại hồ nháo, vương phi liền tính không được sủng ái, cũng là thê tử Vương gia cưới hỏi đàng hoàng, là muốn ghi vào ngọc điệp.

Thôi đại nhân hôm qua không phải đã dặn dò chúng ta phải hầu hạ thật tốt sao, ngàn vạn không thể chậm trễ? Ngươi hành xử như vậy, nếu là bị Thôi đại nhân biết, dù là vương phi không phạt ngươi, hắn cũng muốn phạt ngươi!”
Xích Châu ở vương phủ hầu hạ cũng đã vài năm, biết Thôi Hạo ngày thường tuy rằng đối đãi với mọi người khoan dung, nhưng đối mặt với hạ nhân phạm sai lầm, cũng tuyệt không nuông chiều, chỉ đanh phải hừ một tiếng quay đầu đi mất.




Đọc truyện chữ Full