DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Không Chồng Vương Gia Khó Bỏ
Chương 54: 54: Tiêu Qu N Hạo Đẹp Trai Nhưng Cũng Rất Để Tiện


Tính tình của ngựa ô rất kiêu ngạo, nào chịu bị cưỡi lên, lập tức nhảy dựng muốn hất nữ tử xuống.

Nhưng không ngờ người ngồi trên lưng nó lại có sức chịu đựng khá cao, dù nó đã tung vó nhảy lên mấy lần mà nàng vẫn vững vàng ngồi ở đó!
“Vân Hiểu Tinh, đến đây!” Bên cạnh nàng đột nhiên vang lên tiếng quát.

Vân Hiểu Tinh sững sờ, lúc này mới phát hiện Tiêu Quân Hạo đã phi ngựa chạy tới.

Hắn mặc một bộ đồ đen ngồi ngay ngắn trên ngựa, sống lưng thẳng tắp, ánh nắng bao phủ quanh thân hắn tạo thành một quầng sáng mông lung.

Trông hắn giống như một vị thần viễn cổ xông đến, tràn đầy sức mạnh và sự bí ẩn!
Trong khoảnh khắc ấy, không ngờ Vân Hiểu Tinh lại tiếp tục thấu hiểu được con mắt thẩm mỹ của nguyên chủ.

Vẻ đẹp nguyên bản, tràn ngập sức mạnh thế này, thực sự có thể ngay lập tức hạ đo ván mấy chàng trai trẻ mơn mởn nhu mì kia.

Nhưng đáng tiếc hắn lại quá đểu!
Tuy Tần Nhậm Phong chậm hơn Tiêu Quân Hạo một bước nhưng tốc độ lại chẳng hề thua kém là bao, cũng chạy tới: “Vân cô nương, ta ở đây! Nếu tin tưởng tại hạ thì cô nương nhảy qua đây đi!”
Hai người một trái một phải kẹp ngựa ô ở giữa.

Vốn dĩ ngựa ô đã có tính tình kiêu ngạo, nào chịu được cảnh bị hai con ngựa khác vây quanh.

Thế là thú tính bộc phát, nó hí dài một tiếng, nhấc vó lên nhảy phắt ra khỏi hàng rào phía trước, xông ra ngoài!
Vân Hiểu Tinh cười phá lên rồi đột nhiên kéo dây cương, quát: “Hay! Lát về sẽ cho mày ăn kẹo!”
Ngựa ô chỉ cảm thấy dây cương siết chặt.


Nó chạy lâu như vậy nên cũng biết nữ tử trên ngựa không phải người hiền lành, thế là nó hí dài một tiếng rồi đột ngột nhấc vó, theo chỉ thị của nàng phi như bay về phía thao trường luyện tập.

Bia ngắm ở ngay trước mặt!
Một tay Vân Hiểu Tinh giữ chặt dây cương, tay kia nâng chiếc nỏ mình đã chuẩn bị từ trước lên, nhanh chóng bắn tên.

Vèo!
Mũi tên cắm thẳng vào hồng tâm!
Tốc độ của ngựa ô rất nhanh, mũi tên của Vân Hiểu Tinh bay càng nhanh hơn, tất cả chỉ trong giây lát.

Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên, nhoáng cái nàng đã chạy hết một vòng thao trường luyện tập.

Có một quản sự nói với vẻ không thể tin được: "Vòng mười điểm! Toàn bộ đều là vòng mười điểm!”
Tất cả mọi người đều xôn xao!
Cưỡi ngựa bắn cung không chỉ kiểm tra bản lĩnh cưỡi ngựa mà còn thử thách kỹ năng bắn tên, người có thể ngồi trên lưng ngựa bắn trúng bia ngắm đã là khó lắm rồi.

Vậy mà Vân Hiểu Tinh không những bắn trúng hết vòng mười điểm mà còn cưỡi trên lưng một con ngựa hoang chưa thuần hóa!
Phải biết rằng vừa nãy con ngựa này đã liên tiếp hất tung ba vị công tử, một trong số đó còn là con trai của võ tướng.

Thế mà Vân Hiểu Tinh lại thuần phục được nó!
Vân Hiểu Tinh tiếp tục cưỡi ngựa phi nước đại nửa vòng sân, cảm thấy trong ngực rất sảng khoái!
Đời trước nàng suốt ngày ở trong viện nghiên cứu, không có sở thích gì đặc biệt, cũng chẳng phải người hay vận động.

Hoạt động yêu thích nhất của nàng chỉ có cưỡi ngựa, nàng còn thi được rất nhiều giấy chứng nhận.


Nên khi biết trong cuộc thi đấu có cưỡi ngựa và bắn cung, nàng chẳng hề e sợ chút nào.

Nàng thở hắt ra một hơi, tiện tay lấy một viên kẹo nhét vào trong miệng ngựa ô: “Ngoan nào, ăn kẹo đi.”
Ngựa ô ghét bỏ thở phì phò, một lúc lâu sau mới thè lưỡi liếm viên kẹo rồi lại lập tức phun ra!
Thứ bẩn thỉu gì đây không biết!
Khó ăn!
Vân Hiểu Tinh cười phá lên, thấy Tần Nhậm Phong đang bước vội tới thì nàng cũng xuống ngựa rồi vỗ mông con ngựa ô: "Đi chơi đi, đợi chút nữa ta sẽ gọi, chúng ta cùng về nhà nhé!”
Con ngựa này hợp tính với nàng, nàng đã quyết định đợi chút nữa dù thế nào cũng phải dắt nó về nhà!
Ngựa ô tức giận trừng mắt nhìn nữ tử dám sờ mông ngựa, giơ vó lên chạy ra xa...!
Tần Nhậm Phong nhìn Vân Hiểu Tinh bằng ánh mắt phức tạp: “Vân cô nương, cô nương đúng là khiến cho tại hạ phải khâm phục.

Hắn ta vốn tưởng nàng đã mang đến cho mình đủ niềm kinh ngạc rồi, nhưng lúc nào nàng cũng có thể phá vỡ nhận thức của hắn ta ngay tức khắc!
Vân Hiểu Tinh lớn tiếng cười sang sảng: “Không dám! Ta bắn trúng mấy bia?"
Tần Nhậm Phong vội nói: “Vân cô nương bắn không chệch mũi tên nào, quả là thiện xạ.

Vân Hiểu Tinh vô cùng hài lòng với kết quả này: “Thế nên ta thắng rồi?”
“Đương nhiên là...!
Tần Nhậm Phong còn chưa dứt lời thì giọng nói bén nhọn của Chương Như Bội đã truyền tới: “Vân Hiểu Tinh, ngươi gian lận!”
Vân Hiểu Tinh ghé mắt nhìn.

Chương Như Bội chạy vội tới, chỉ tay vào chiếc nỏ Gia Cát trên tay Vân Hiểu Tinh, nói: “Vân Hiểu Tinh, mọi người đều dùng cung tên nhưng chỉ có người dùng nỏ, ngươi đã gian lận!”

Vân Hiểu Tinh mỉm cười: “Quy định nào nói không thể tự dùng nỏ của mình?”
Chương Như Bội “hừ” một tiếng: "Đây vốn là chuyện đã thành thông lệ.

Tranh tài cưỡi ngựa bắn cung thì đương nhiên phải dùng cung tên, chỉ có kẻ quê mùa như ngươi mới không biết thôi!”
“Nhưng trước đó ta đã hỏi rồi, mặc dù dùng cung tên là thông lệ nhưng chưa ai nói không thể dùng nó cả.

Vả lại chiếc nỏ này vốn là của ta thiết kế ra, không giống tất cả các loại cung và nỏ khác.

Nếu ngươi cảm thấy bất công thì hoàn toàn có thể thiết kế một chiếc nỏ mới” Vân Hiểu Tinh nở nụ cười, giương chiếc nó trong tay lên.

Dưới ánh nắng chói chang, chiếc nỏ màu đen tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo của vũ khí lạnh.

Tiêu Quân Hạo đến gần chiếc nỏ, ánh mắt lộ vẻ khác thường!
Không chỉ mình hắn mà cả Lục Hoàng tử Tiêu Quân Minh cũng bước về phía trước một bước, ánh mắt sáng rực lên!
Chương Như Bội tức đến mức lảo đảo: “Ngươi, ngươi đang nói hươu nói vượn, đổi trắng thay đen!”
Đúng lúc này Tứ Hoàng tử Tiêu Quân Khanh bỗng đi tới chỗ Vân Hiểu Tinh, ánh mắt sáng quắc nhìn chiếc nỏ trong tay nàng, hỏi: “Vân Đại cô nương, cô nương
có thể cho ta xem chiếc nỏ này một chút được không?"
Vân Hiểu Tinh đoán rằng hắn ta đã nhìn ra gì đó, cũng không ngập ngừng gì, đưa luôn chiếc nỏ qua!
Mặc dù Tứ Hoàng tử Tiêu Quân Khanh không xuất chúng như mấy vị huynh đệ của mình nhưng thân là Hoàng tử nên tố chất cũng không quá kém.

Hắn ta nhận lấy chiếc nỏ rồi nhìn kỹ, mặt biến sắc: “Chiếc nỏ này...!thật kỳ diệu! Sao có thể nghĩ ra được như vậy! Vân Đại cô nương, cái này do cô nương chế tạo ra ư?"
Vân Hiểu Tinh không hề che giấu: “Đây là nỏ Gia Cát, mặc dù là nỏ nhưng lực sát thương của nó cực kỳ lớn, mà lại không cần người sử dụng có kỹ năng bắn cung xuất sắc.

Người bình thường luyện tập một chút cũng có thể dùng.

Tiêu Quân Khanh lẩm bẩm nói: “Nếu như có thể phân phối loại nỏ này cho toàn quân thì trong quân sẽ có thêm bao nhiêu thần tiễn thủ nữa đây?”
Sắc mặt mấy vị Hoàng tử ở đây đều thay đổi.


Tiêu Quân Khanh có thể nghĩ đến thì đương nhiên các Hoàng tử khác cũng nghĩ ra được, ánh mắt họ bỗng chốc sáng rực cả lên.

Lục Hoàng tử Tiêu Quân Minh nói: “Chiếc nỏ này thật sự là do Đại cô nương tự mình chế tác ư? Có bản vẽ không? Cô nương có thể cho ta xem một chút được chứ?"
Cách chế tác nó cũng không quá khó, chỉ cần có bản vẽ là có thể sản xuất với số lượng lớn để đưa vào sử dụng.

Ánh mắt Vân Hiểu Tinh lập lòe, nàng cười nói: “Ta nào có bản lĩnh lớn như vậy, chỉ nghĩ được vài ý tưởng non nớt rồi nhờ phụ thân ta tìm người làm thay thôi.

Cũng may thợ thủ công lành nghề dưới danh nghĩa của phụ thân ta không hề ít, lại thật sự làm được chiếc nỏ này.

Bản vẽ ở chỗ phụ thân ta, nếu Lục điện hạ cần thì ta sẽ nói với phụ thân.”
Vân Đại tướng quân đã trấn thủ biên cương nhiều năm, trong tay chắc chắn cất giấu một ít vũ khí bí mật.

Nếu Đại tướng quân đã không công khai, bọn họ cứ ép hỏi cũng không thỏa đáng.

Vân Hiểu Tinh nói như vậy khiến cho ý đồ rục rịch trong lòng bọn họ lập tức ngừng lại.

Tiêu Quân Minh cũng chỉ có thể buông bỏ, nhưng vẫn có chút không cam lòng.

Vân Hiểu Tinh nở nụ cười: “Mọi người đều thấy chiếc nỏ này rồi, có dị nghị gì không? Ta thắng đúng chứ?”
Tiêu Quân Minh bị Vân Hiểu Tinh cự tuyệt trước mặt mọi người như vậy, mặc dù hắn ta không nên giận cá chém thớt lên Vân Hiểu Tinh, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái.

Khóe mắt liếc thấy Tiêu Quân Hạo đang nắm chặt chiếc nỏ Gia Cát trong tay, trong lòng hắn ta càng thêm mất hứng.

Thật ra mọi người đều hiểu rõ trong lòng, ai cũng muốn có được chiếc nỏ Gia Cát này, nhưng Tiêu Quân Hạo kiên nhẫn hơn Tiêu Quân Minh, vẫn chưa chịu mở miệng, khiến hắn ta tức anh ách!
Tiêu Quân Minh này đã bị mất mặt rồi thì người khác đừng hòng đứng đấy chế giễu!
Hắn ta liếc nhìn sang Tứ Hoàng tử Tiêu Quân Khanh..


Đọc truyện chữ Full