DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Không Chồng Vương Gia Khó Bỏ
Chương 92: 92: Tên Là Gì Nhỉ”

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Mắt Thịnh phi sáng lên, vội nói: “Ta cũng loáng thoáng nghe nói, trước đó khi mệnh phụ vào triều, Vân Tướng quân phu nhân cũng kể với Hoàng hậu nương nương, bảo không dạy nổi đứa con gái này, may mà Giai Ý vẫn ngoan ngoãn và hiểu chuyện.

“Giai Ý là..”
“Bệ hạ quên rồi ạ, đó là con gái thứ hai của Vân Tướng quân, từng đàn một khúc nhạc để chúc thọ Hoàng hậu nương nương hồi trước, bệ hạ còn khen nàng ấy tao nhã và thanh khiết ạ.

Vân Hiểu Tinh cúi đầu, mắt sáng lên.

Lục Thị, Vân Giai Ý.

Cuối cùng nàng cũng hiểu tại sao Thịnh phi nương nương lại đột ngột mời Thái hậu tới đây rồi, thì ra là trò của hai người đó.


Đầu họ có vấn đề à? Hãm hại nàng thì họ được lợi gì chứ!
Cuối cùng Càn Khang Đế cũng nhớ ra chuyện này, khẽ gật đầu: “Cô gái đó rất tài hoa, khá hơn hẳn tỷ tỷ mình.

Thịnh phi cười nói: “Nàng ấy luôn được tổ mẫu ở nhà và mẹ đích thân dạy dỗ, đương nhiên sẽ khá rồi, nhưng vẫn kém mấy vị Công chúa, nhất là Cửu Công chúa, được bệ hạ thương yêu, đó mới thực sự là con phượng cháu rồng, toát lên khí phách của Hoàng gia!”
Càn Khang Đế nhớ tới chuyện gì đó: “Tính ra Vân Duệ Khải cũng đã chinh chiến bên ngoài nhiều năm, có công lao to lớn, đúng là đã bỏ bê gia đình, ông ấy cũng không còn trẻ nữa, nên dưỡng già rồi”
Ánh mắt Vân Hiểu Tinh bỗng tối lại!
Thịnh phi phụ họa vài câu, trong lúc họ nói chuyện, cung nữ hầu hạ bên cạnh Thái hậu đã tới thỉnh an: “Thái hậu nương nương mời bệ hạ và nương nương qua xem kich a."
Càn Khang Đế và Thịnh phi cũng không chần chừ, vừa cười nói vừa bước tới.

Cung nữ kia liếc thấy Vân Hiểu Tinh đang quỳ dưới đất, không khỏi hỏi: “Hương Ngọc, ngươi làm gì ở đây thế?”
Vân Hiểu Tinh nhìn sân khấu kịch đã được dựng xong, thoáng suy nghĩ, ngẩng đầu mỉm cười với nàng ấy.

Cung nữ sững sờ: “Vân..

Vân Hiểu Tinh lập tức kéo nàng ấy: “Hương Nhu tỷ tỷ, tỷ giúp ta một việc được không?”
“Sao cơ ạ?”
Keng!
Tiếng chiêng trống kêu vang ở cách đó không xa, diễn viên đã chỉnh trang xong, đang bước từng bước nhỏ lên sân khấu!
Càn Khang Đế hành lễ với Thái hậu: “Hôm nay Thái hậu hào hứng thật, trẫm cũng ngồi nhờ, nghỉ ngơi chốc lát giữa lúc bận rộn.


Thái hậu cười nói: “Nếu biết bệ hạ đến, ta đã bảo họ diễn vở rối bóng kia.

Hiểu Tinh vui vẻ hoạt bát lắm, mấy hôm nay con bé ở bên ta, khiến ta vui hơn hẳn.

Ta vừa loáng thoảng nghe thấy bệ hạ và Thịnh phi nhắc tới Vân gia à?”
Càn Khang Đế biết Thái hậu thích Vân Hiểu Tinh nhất nên không tiện nói gì, Thịnh phi lập tức phụ họa: “Chúng con đang nhắc tới việc Nhị cô nương Vân gia đàn rất hay.

Thái hậu nương nương không khỏi nhìn Hương Nhu bên cạnh: “Khúc đàn mà Hiểu Tinh chơi hôm đó cũng khá hay, tên là gì nhỉ?”
“Thập Diện Mai Phục ạ, nghe nói khi Đại cô nương đàn ở biệt viện của Ngũ Hoàng tử, mấy vị Hoàng tử đều ngạc nhiên!” Hương Nhu cười đáp: “Ai cũng bảo hôm đó Đại cô nương đã thắng ba trận, chẳng những trở thành quán quân mà còn lấy được chậu lan phỉ thúy mà Ngũ Hoàng tử thích nhất, sau đó lại tặng cho Đại Tướng quân, khiến Đại Tướng quân rất vui mừng!”
Thái hậu cũng cười: “Hiểu Tinh là đứa bé chu đáo, suy nghĩ cũng ngay thẳng, mấy hôm nay con bé ở trong cung với ta, lúc nào cũng khiến ta vui.

Biết ta thích ăn đồ mềm, con bé đã nấu cho ta ăn từ sáng sớm, còn không cho đám Hương Nhu bảo ta là con bé nấu.

À, đĩa bánh xốp hình hoa được mang tới cung của bệ hạ trước đó cũng do con bé làm đấy”

Càn Khang Đế ngạc nhiên, nét mặt dịu lại: “Khéo tay thật.

Thịnh phi vốn định khen Vân Giai Ý, giờ lại thấy Thái hậu khen Vân Hiểu Tinh nên cũng không thoải mái lắm.

Vừa ngước lên, bà ta đã thấy diễn viên đang đi xuống, mấy cung nhân đặt một thứ lên sân khấu, không khỏi nhíu mày: “Họ đang mang thứ gì ra vậy?”
Càn Khang Đế cũng nhìn sang, thấy một bức bình phong lớn đã được mang lên sân khấu ở cách đó không xa, trên bình phong chỉ có màu xám chứ không còn màu sắc nào khác, trông không đẹp chút nào.

Thái hậu cũng nhìn sang, mỉm cười: “Ồ, sao lại mang thứ này ra ngoài thế?”
Hương Nhu cười nói: “Nghe nói cung nhân học rối bóng kia vừa biên soạn một vở kịch rất hay, hồi nãy người nói muốn cho bệ hạ xem nên nô tỳ tự quyết định, bảo người ta mang tới”
.


Đọc truyện chữ Full