DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vật Cưng Của Đế Vương
Chương 43: 43: Người Thân Như Bát Nước Đổ Đi


- Ta muốn thành thân với cô!
Tuyết Ngưng cùng những kẻ có mặt ở đó nghe thấy Phương Bành Hạc quả quyết nói như thế, trong lòng vô cùng sửng sốt, tức khắc câm nín nói không lên lời.

Mạch Tiểu Khê cũng sửng sốt không hơn không kém.

Nàng thoáng chút giật mình, quay lại nhìn sang Phương Bành Hạc, chỉ thấy hắn trước sau như một vẫn luôn giữ thái độ lạnh nhạt, hờ hững thường ngày.

Tuyết Phàm tức sôi máu, giơ tay nắm tròn tạp thành một cú đấm, lao thật mạnh về phía Phương Bành Hạc.

Nhưng lần này hắn nào chịu đứng yên cho y mặc sức làm càn nữa! Phương Bành Hạc quay người né sang một bên, cú đấm của Tuyết Phàm cứ thế mà trượt dài vào khoảng không vô định.

Trong lòng Tuyết Phàm không khỏi cảm thán.

Động tác của Phương Bành Hạc hết sức nhanh gọn, kĩ năng thuần thục như kẻ đã học qua võ công, trái ngược hẳn với dáng vẻ thư sinh, vô dụng của hắn thường ngày.

Vương Chấn nãy giờ đứng một bên, nghe thấy Phương Bành Hạc và Tuyết Ngưng vẫn chưa thống nhất hủy bỏ hôn ước đã giao hẹn khi trước, trong lòng vô cùng tức giận.

Hắn hất mạnh đôi tay đang nắm hờ hững trên eo lại, sau đó trừng mắt nhìn Tuyết Phàm giở giọng mắng:
– Hừ, các ngươi chưa hủy bỏ hôn ước với nhau mà đã cho người sang Chấn phủ của ta cầu thân.

Phủ họ Tuyết các người đem ta ra làm trò hề hả?
Tuyết phu nhân nãy giờ còn hống hách, đắc ý, nghe Chấn Vương mắng vội vàng chạy lại giải thích:
– Chúng ta đã đuổi Phương Bành Hạc ra khỏi đây mà hắn còn lì lợm chưa chịu đi.

Tuyết Ngưng cũng đã đồng ý lấy người rồi.

Lão gia cũng đã chết, lấy ai làm đối chứng được nữa, phải không nào?

Nhưng Chấn Vương nào chịu nghe.

Tính cách hắn vốn rất hiếu thắng, lại tự cao tự đại, bởi vậy hắn coi những kẻ đang đứng trước mặt kia đang cố đem hắn ra làm trò cười hết lần này đến lần khác.

Chấn Vương trong lòng căm phẫn, phẩy tay gọi tất cả tùy tùng, không nói một lời liền tức khắc quay trở lại phủ, hủy bỏ hôn ước với Tuyết Ngưng.

Trong một ngày, nhà họ Tuyết xảy ra hai sự việc lớn: thứ nhất, Tuyết lão tiên sinh đột ngột qua đời và thứ hai, hôn ước của Tuyết Ngưng cùng Chấn Vương cũng bị hủy ngay lập tức.

Tuyết Ngưng một lần phải chịu hai đả kích quá lớn, nàng ta đứng không vững, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra dửng dưng, kiêu kỳ, hừ lạnh:
– Đại tiểu thư Tuyết phủ danh giá như ta chính thức hủy bỏ hôn sự với Chấn Vương và Phương Bành Hạc.

Hai kẻ khốn như các ngươi đều không xứng đáng với ta.

Đoạn, Tuyết Ngưng quay lưng bước đi, để mặc mẫu thân và huynh trưởng gương mặt đã tái xanh từ lúc nào.

Phương Bành Hạc đưa mắt ra hiệu cho Mạch Tiểu Khê cùng mình quay trở lại bên trong, vừa đi vừa trầm giọng nói:
– Nghĩa phụ vừa mất chỉ độ vài canh giờ, thế mà bọn chúng lại đứng đó tranh cãi nhau về lễ thành thân của Tuyết Ngưng.

Mạch Tiểu Khê đi bên cạnh khẽ cúi đầu xuống, ánh mắt sầu não nhìn từng hạt bụi quấn dưới chân.

Người không còn cha mẹ thì luôn chìm trong đau khổ, tự trách, còn kẻ vẫn đang được sống trong tình thân gia đình thì lại xem thường, không biết trân trọng những thứ mình đang có.

Đã qua nhiều canh giờ nhưng thi thể của Tuyết lão tiên sinh đặt trong quan tài vẫn còn như người đang ngủ, không có dấu vết hoen ố của tử thi.

Phương Bành Hạc đứng bên cạnh nhìn theo, ánh mắt hơi trầm xuống.

Sau đó hắn khẽ chạm nhẹ vào cổ tay của Tuyết Thiều Quang, đôi mắt khép hờ đăm chiêu suy nghĩ.


– Mau tránh xa phụ thân của ta ra!
Tuyết Phàm từ bên ngoài cửa hất hàm xông tới, đẩy mạnh cánh tay của Phương Bành Hạc ra khỏi thi thể Tuyết lão tiên sinh.

Y nhìn Phương Bành Hạc bằng đôi mắt đầy oán hận.

Chỉ vì một phút dại dột của cha y ngày trước mà giờ Tuyết phủ phải gánh chịu biết bao hậu quả, lại còn rước về thêm một gã vô tích sự, nghèo hèn, thấp kém làm phu quân của Tuyết Ngưng.

Y chỉ muốn đem Phương Bành Hạc ra mà nghiền nát trong lòng bàn tay.

– Nghĩa phụ đã bị trúng độc mà chết!
Phương Bành Hạc mặc lệ thái độ kinh khỉnh của Tuyết Phàm, lạnh lùng nói.

Nghe hắn nói vậy, Tuyết Phàm cười phá lên đầy khinh bỉ, cho rằng Phương Bành Hạc ăn nói hàm hồ, đã ngu dốt còn tỏ vẻ ta đây, phách lối làm càn.

Phương Bành Hạc vẫn thản thiên như không, quả quyết nói tiếp:
– Nếu ngươi không tin thì ngay sáng mai thôi ngươi sẽ biết ta nói thật hay nói nhảm.

Ta đã có chút hiểu biết về các loại độc dược.

Thứ độc mà nghĩa phụ bị trúng có tên là hoa liệt sinh.

Đoạn hắn ngừng lại một chút, nâng bàn tay Tuyết lão tiên sinh sinh lên, cẩn thận quan sát:
– Ngay đêm nay thôi thi thể của nghĩa phụ sẽ xuất hiện các vết ban đỏ như cánh bướm.

Hung thủ võ công càng thâm hậu, vết ban sẽ càng đỏ.


Chúng ta có thể dựa vào đặc điểm này để tìm ra hung thủ là ai.

Những lời phán đoán chắc như đinh đóng cột của Phương Bành Hạc khiến tất cả những người có mặt ở đó đều kinh ngạc hết lần này tới lần khác.

Có kẻ thì âm thầm tin vào lời nói của Phương Bành Hạc, có kẻ thì bĩu môi cho rằng hắn đang cố tình khua môi múa mép nhằm lấy lòng Tuyết phủ.

Thế nhưng, không có bất cứ một người nào trông thấy Phương Bành Hạc đang khẽ cong môi nở nụ cười mờ nhạt, thâm sâu đầy toan tính, ngoại trừ Mạch Tiểu Khê.

Trong thư phòng của Tuyết Phàm lúc này…
Tuyết Ngưng ngồi bên cạnh y, nâng chén rượu hoa đào quý hiếm đã được ủ hơn ba mươi năm lên miệng, dốc một hơi hết sạch.

Đôi mắt nàng ta ngập tràn oán hận, nét xinh đẹp dịu dàng thường ngày thể hiện ra bên ngoài đã hoàn toàn biến mất.

– Từ khi Phương Bành Hạc đặt chân vào đây, Tuyết phủ chúng ta gặp vô vàn rắc rối.

Huynh, huynh phải làm gì đi chứ?
Tuyết Phàm nhếch mép cười:
– Chẳng phải lúc mới đầu muội còn đòi sống đòi chết phải lấy hắn bằng được hay sao?
Tuyết Ngưng bực bội lườm y, chán ghét đáp:
– Phụ thân đã mất, giờ cả Tuyết phủ trông chờ vào huynh với muội.

Gia sản của phụ thân, chẳng phải chúng ta nên có một lần bàn bạc nghiêm túc với nhau hay sao?
Tuyết Phàm đưa tay rót ly rượu, đôi mắt khẽ nhíu lại, trong lòng trở nên đầy hỗn loạn, phức tạp.

Nửa đêm vắng lặng, cả Tuyết phủ đã chìm dần trong giấc ngủ say, một thân ảnh cao lớn nhẹ nhàng luồn lách qua các ngóc ngách kín đáo, rảo bước tới căn phòng chứa quan tài của Tuyết lão tiên sinh.

Sau khi quan sát một lượt, không còn ai đi lại trong phủ nữa, hắn bèn nhẹ nhàng bước tới bên quan tài, vận sức đẩy nắp.

Nắp quan tài nặng nề dần dần được mở ra, thi thể của Tuyết Thiều Quang vẫn nằm lặng lẽ ở bên trong, đôi mắt khép hờ, trông ông vẫn như đang ngủ rất say.


Hắn đưa tay chạm thử vào da thịt của Tuyết lão tiên sinh, độ đàn hồi của da vẫn rất tốt.

Tiếp sau đó, hắn nâng cả cánh tay của thi thể lên, đoạn vén tay áo ra, xem xét cẩn thận từng chi tiết dù là nhỏ nhất.

Kì lạ, trên thi thể của Tuyết Thiều Quang không hề có vết ban cánh bướm như Phương Bành Hạc đã nói.

Hắn vẫn chưa muốn tin đây là sự thật, đề phòng để lại sơ hở bèn tiếp tục kéo y phục của Tuyết lão tiên sinh lên, lần tìm dấu ban đỏ một lần nữa.

Thi thể của ông vẫn nguyên vẹn như trước, dù là vết xước nhỏ cũng không có.

Hắn khẽ thở phào thoải mái, mừng thầm không ngớt.

Thì ra, Phương Bành Hạc cũng chỉ là một gã khua môi múa mép, thích bày trò hề trước mặt người khác!
Hắn toan quay lưng rời khỏi đây, nhưng đột nhiên trong lòng hắn chợt bừng tỉnh, hoảng hốt tột độ.

Cái bẫy! Đây là cái bẫy mà Phương Bành Hạc đã giăng ra cho hắn.

Không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, hắn điên cuồng chạy xộc ra ngoài cửa phòng, nhưng cánh cửa phòng đã bị kẻ nào đó khóa lại từ lúc nào.

– Khốn khiếp!
Hắn tức điên người mà buột miệng chửi thề.

Sột soạt…
Từ phía trong góc phòng, Phương Bành Hạc cùng Mạch Tiểu Khê chậm rãi bước ra.

Dáng vẻ lạnh lùng mà uy lãnh, cao cao tại thượng của Phương Bành Hạc quả thật có sức bức người khủng khiếp.

Phương Hàn Lãnh cong môi cười lạnh.

Lần này, ngươi có cầu trời cũng đừng hòng thoát!.


Đọc truyện chữ Full