Cú hất tay mạnh của Mạn Đà Lan khiến chiếc khăn lau trên tay Mạch Tiểu Khê rơi bộp xuống dưới đất, chậu nước nhỏ đang đặt trên đùi nàng cũng đổ ầm xuống sàn, bắn ướt cả y phục.
Mạch Tiểu Khê khẽ hừ lạnh, đoạn ung dung nhặt lại chiếc khăn rơi khi nãy, nhếch miệng đáp:
– Biểu muội như cô lại muốn ca ca của mình chết hay sao?
– Cô…cô…!
Mạn Đà Lan tức giận trợn tròn mắt lên, chỉ thiếu chút nữa thôi là nàng ra đã lao vào cho Mạch Tiểu Khê ăn nguyên một cái bạt tai.
Mạn Đà Sinh không giấu nổi cơn bực tức nữa, đưa tay kéo mạnh con gái ra, nghiêm giọng mắng:
– Con hãy thôi ngay việc phá phách này đi. Con nên nhớ ca ca của con hiện tại sống chết chưa rõ. Con đã không giúp được gì thì hãy ngoan ngoãn mà giữ im lặng.
Mạn Đà Lan vô duyên vô cớ bị cha mắng, hơn nữa còn là vì bênh vực Mạch Tiểu Khê, không nhịn được mà muốn bỏ nhà đi ngay lập tức. Thế nhưng vì nghĩ đến ca ca của mình nên nàng ta đành nín nhịn, nuốt cục tức lại vào trong bụng, hừ lạnh nói:
– Để ta chống mắt lên xem cô định giở trò gì!
Sau khi lau chùi cẩn thận các vết máu xung quanh miệng vết thương, Mạch Tiểu Khê bèn quay sang Mạn Đà Sinh, trầm giọng nói:
– Phiền ông đem cho tôi một con dao thật sắc cùng một cây nến lên đây.
– Cô cần dao để làm gì?
Mạn Đà Lan trừng mắt lên tiếng hỏi.
Mạch Tiểu Khê cảm thấy nàng ta quá đỗi phiền phức liền lạnh lùng đáp:
– Đừng để ta phải nói lại lần thứ hai. Muốn ca ca của cô sống, khôn hồn hãy ngậm miệng lại.
Mặc dù không biết nàng định làm gì nhưng Mạn Đà Sinh vẫn sẵn sàng đem đúng hai món đồ mà Mạch Tiểu Khê yêu cầu lên.
Nàng nhanh nhẹn châm cây nến, đoạn cầm con dao hơ đi hơ lại trên ánh lửa, cho tới khi chạm vào lưỡi dao đã nóng lên. Chờ một lát sau khi con dao đã nguội, Mạch Tiểu Khê chậm rãi đặt gần đến vết thương trên chân của Mạn Đà Thanh, đoạn sai Mạn Đà Sinh lấy một chiếc giẻ nhét vào miệng hắn nhằm đề phòng trường hợp Mạn Đà Thanh vì quá đau mà cắn đứt lưỡi.
– Cha, cô ta định làm gì vậy?
Mạn Đà Lan và La Hầu Thiên nhìn chằm chằm vào mọi động tác của Mạch Tiểu Khê, cảm tưởng như trái tim có thể rớt ra ngoài bất cứ lúc nào.
Nàng đưa mũi dao sắc, chậm rãi rạch một đường trên miệng vết thương. Con rắn chúa hổ sơn kia vốn có nọc độc kinh người, nếu ai bị nó cắn thì chỉ chết ngay trong tích tắc. Tuy nhiên Mạn Đà Thanh vì có am hiểu võ công nên đã tự mình điểm huyệt, ngăn chặn tạm thời nọc độc của rắn truyền lên mạch máu, thêm nữa A Minh đã cho hắn uống viên đan dược làm chậm tốc độ di chuyển của độc nên mới ngăn ngừa được phần nào tốc độ di chuyển của nọc.
Mặc dù vậy, độc rắn bị ngưng tụ đã khiến cho bắp chân phải của Mạn Đà Thanh trở nên đen tím một mảng lớn bằng ba lần bàn tay của người trưởng thành, đôi môi hắn trắng bệch, gương mặt thì lúc trắng lúc xanh, hơi thở càng lúc càng yếu.
Vết thương bị rạch ra, lập tức máu đen chảy ra ồ ạt. Mạch Tiểu Khê không ngừng dùng khăn thấm, vừa thấm nàng lại vừa dùng ngón tay ấn tiếp vào miệng vết thương. Máu đen ra tới đâu, Mạch Tiểu Khê lại lau đến đó, thay khoảng chừng hơn năm chiếc khăn.
Nhìn cảnh tượng sợ hãi như thế này, Mạn Đà Lan và La Hầu Thiên không khỏi cảm thấy kinh người, hai tay nắm chặt vào nhau, im lặng phăng phắc. Mạn Đà Sinh thì bình tĩnh hơn, chăm chú nhìn Mạch Tiểu Khê chữa thương cho con trai của mình.
– Ông hãy cử người đem hái cho tôi một chút dương sương.
Dương sương là một loại thuốc quý, có tác dụng cầm máu rất tốt.
Mạn Đà Sinh gật đầu, đoạn xoay người rời đi. Chỉ một loáng sau, ông ta đã trở về, trên tay cầm theo một nắm lá thuốc.
Mạch Tiểu Khê vẫn lặp đi lặp lại động tác, cho đến khi máu dần dần khôi phục lại màu đỏ tươi như bình thường nàng mới dừng tay lại.
Đoạn Mạch Tiểu Khê vò nát một nhúm thuốc dương sương, đem đắp lên vết thương trên chân của Mạn Đà Thanh rồi mới băng bó lại cẩn thận.
– Mạch vương phi, đã xong rồi hay sao?
Nghe Mạn Đà Sinh hỏi, nàng khẽ lắc đầu. Đoạn lại tiếp tục rửa sạch dao, hơ nó trên lửa, lần lượt trích mười đầu ngón tay của Mạn Đà Thanh để cho máu nhỏ xuống.
Máu từ các đầu ngón tay của Mạn Đà Thanh lại bắt đầu chảy ra một màu đen, chảy mãi cho tới khi khôi phục lại màu đỏ tươi như bình thường. Đến lúc này Mạch Tiểu Khê mới thở phào nhẹ nhõm, đoạn dùng băng quấn lại cẩn thận các ngón tay của Mạn Đà Thanh.
La Hầu Thiên thấy nàng lúi húi dọn dẹp đống đồ dùng khi nãy mới dám lên tiếng hỏi:
– Đà Thanh hiện tại đã khỏi hẳn chưa?
Mạch Tiểu Khê không ngẩng đầu lên, chỉ trả lời qua loa:
– Chúng ta còn phải chờ đến sáng ngày mai mới biết kết quả!
Nghe nàng nói vậy, Mạn Đà Lan tức tốc đứng dậy, chống tay bên hông mà hất hàm nói:
– Cô nói vậy là có ý gì? Tại sao phải đợi đến sáng ngày mai mới có kết quả?
Mạch Tiểu Khê ngẩng lên nhìn nàng ta bằng ánh mắt chán ghét, đoạn nàng đứng dậy toan bước ra ngoài. Mà tính cách của Mạn Đà Lan từ xưa đến nay vốn vẫn luôn kiêu ngạo, không chịu thua kém ai. Nay ngẫu nhiên lại bị một người con gái xa lạ không xem coi ta vừa mắt, do vậy Mạn Đà Lan vô cùng tức tối, nhất quyết phải cho Mạch Tiểu Khê một bài học mới được.
Nàng ta đưa tay túm mạnh lấy tóc của Mạch Tiểu Khê, giật ngược về phía sau. Mạch Tiểu Khê không ngu ngốc mà chịu để yên cho Mạn Đà Lan, thời gian ở cùng Phương Hàn Lãnh nàng cũng được huynh ấy dạy cho một vài động tác bảo vệ bản thân cơ bản.
Do vậy, Mạch Tiểu Khê nhanh nhẹn xoay người, đưa chân lấy đà mà kéo giật người lại. Mạn Đà Lan không kịp đề phòng mà mất đà ngã lăn xuống đất.
Cảnh tượng ê chề này khiến Mạn Đà Lan chỉ muốn chui đầu xuống đất, vội vàng bò dậy định quyết sống chết với Mạch Tiểu Khê một lần.
– Khốn khiếp! Ngươi dám đánh ta!
Mạn Đà Lan hét lên giận dữ.
Nhưng La Hầu Thiên đã nhanh chóng chạy đến bên cạnh nàng ta, hoảng hốt ngăn cản:
– Đà Lan, nghe tỉ, ca ca của muội còn đang nằm kia. Chúng ta không nên làm ồn ở đây!
Mạch Tiểu Khê đưa mắt quét dọc Mạn Đà Lan một lượt, đoạn trừng mắt nói:
– Ta nói trước, đừng có giở trò thách thức ta ở đây!
Nói rồi, nàng xoay người rảo bước rời khỏi đây, hoàn toàn không thèm để tâm đến những chuyện vừa xảy ra khi nãy…
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vật Cưng Của Đế Vương
Chương 100: Đừng thách thức ta!
Chương 100: Đừng thách thức ta!