Có lẽ vì quá mệt mỏi, Mạch Tiểu Khê đã chợp mắt ngủ từ bao giờ. Nàng mơ màng nghe thấy có tiếng mở cửa lạo xạo, sau đó một thân ảnh mảnh mai chậm rãi bước vào, lay lay vai nàng dậy.
– Mạch vương phi, mau tỉnh lại đi!
Nghe tiếng gọi, nàng chậm rãi mở mắt, hai mí như muốn sụp xuống vì thiếu ngủ.
La Hầu Thiên đang ngồi trước mặt nàng, ánh mắt long lanh ngập tràn vui sướng, mừng rỡ nói:
– Mạn Đà Thanh tỉnh lại rồi, sức khỏe đang hồi phục rất tốt. Cô mau đi theo ta.
Nàng đứng dậy, vươn vai mấy cái, sau đó cùng La Hầu Thiên di chuyển tới phòng ngủ của Mạn Đà Thanh.
Hiện tại hắn đã tỉnh lại nhưng hơi thở còn yếu, nằm yên lặng nhìn về phía mọi người.
Vừa thấy Mạch Tiểu Khê bước vào, Mạn Đà Sinh đã tỏ vẻ lúng túng, bối rối. Lúc trước ông ta trách nhầm nàng, hiện tại cảm thấy vô cùng áy náy và khó xử.
– Hửm…
Mạn Đà Thanh liếc mắt nhìn nàng, toan nói gì đó nhưng lại ho lên vài tiếng sặc sụa.
– Ngươi cứ nghỉ ngơi, không cần phải nói gì với ta đâu!
Mạn Đà Thanh nghe Mạch Tiểu Khê nói liền gật gật đầu. Nàng biết hắn muốn nói lời cảm ơn với nàng, nhưng dù sau hắn cũng vẫn đang còn rất yếu. Hơn nữa, Mạch Tiểu Khê cứu hắn chỉ bởi vì trách nhiệm, thấy chết không thể không cứu, là bản chất lương y mà thôi.
Mạn Đà Lan vẫn chưa hết ác cảm với Mạch Tiểu Khê. Nhìn thấy nàng, Mạn Đà Lan chỉ giữ thái độ im lặng, ngồi nhâm nhi tách trà nóng trên tay.
– Vừa rồi…
Mạn Đà Sinh bất ngờ lên tiếng.
– Ta đã thấy lễ với Mạch vương phi, mong cô rộng lòng bỏ qua cho ta.
Mạch Tiểu Khê khẽ cười, nàng đương nhiên sẽ không so đo, tính toán với ông ta. Nếu không thì nàng đã không đặt chân tới đây làm gì rồi.
La Hầu Thiên cũng nhìn nàng bằng ánh mắt đầy cảm kích, sau đó bước đến bên giường của Mạn Đà Thanh, cẩn thận chăm sóc cho hôn phu tương lai.
Sau sự việc lần này, đối với Mạn Đà Sinh, Mạch Tiểu Khê chính là ân nhân lớn của dòng họ Mạn Đà. Vợ ông ta mất sớm, cả dòng họ đã không còn một ai, duy nhất chỉ có mình ông ta với hai đứa con bảo bối này.
Nếu chẳng may Mạn Đà Thanh xảy ra cơ sự gì, chắc chắn ông ta sẽ đau lòng đến chết đi sống lại mất.
Sau khi dùng bữa tối xong, Mạch Tiểu Khê được Mạn Đà Sinh mời riêng ra một căn phòng nhỏ, chuyên dùng để đón khách quan trọng.
Nàng trông thấy trên bức tường có vẽ một tranh chân dung cả gia đình gồm bốn người, nhìn qua là biết ngay tranh vẽ các thành viên trong gia đình nhà Mạn Đà Sinh.
Mạn Đà Sinh cũng ngước mắt lên nhìn bức tranh, nghẹn ngào nói:
– Sau khi cả gia tộc bị tru di, ta ôm theo cơ thể đầy thương tích, chạy trốn điên cuồng đến nơi này.
Mạch Tiểu Khê đưa tay với một quả quýt, bóc vỏ chậm rãi ăn, đoạn cất giọng hỏi:
– Mạn Đà tiên sinh yêu thương vợ con như thế, nhưng sao lại muốn bắt ta đến đây, mục đích để làm gì?
Mặc dù nàng đã biết rõ câu trả lời nhưng vẫn muốn hỏi ông ta lại, nhằm kiểm chứng những lời ông ta nói có thật hay là không.
Mạn Đà Sinh hít sâu một hơi, sau đó quyết định kể lại toàn bộ chân tướng sự việc cho Mạch Tiểu Khê nghe:
Năm đó, ông ta cũng đã hơn ba mươi tuổi, cha ông ta là Mạn Đình Khiêm, vốn làm tướng to trong triều đình Tịch Quốc.
Ông ấy đã lập rất nhiều chiến công hiển hách, bảo vệ và phò tá tiên hoàng đế, tức phụ thân của Phương Bành Hạc lên ngôi vua.
Thế nhưng, vào những năm cuối đời, Mạn Đình Khiêm lại trót dại mà nghe lười dụ dỗ của đám phản quốc bên ngoài, ăn cắp một số mật tin quan trọng đem báo cho chúng.
Năm ấy, Phương Bành Hạc lên ngôi từ rất sớm, mới chỉ mười một tuổi đã lên ngôi hoàng đế. Tuy còn nhỏ nhưng bản tính lạnh lùng, quyết đoán của hắn đã bộc lộ rõ nét.
Ngay khi phát hiện Mạn Đình Khiêm bắt tay với đám phản quốc, Phương Bành Hạc đã thẳng tay ra lệnh, tru di cửu tộc toàn bộ dòng họ Mạn Đà.
Mạn Đà Sinh dẫn theo hai đứa con bé nhỏ, chạy suốt ngày suốt đêm, băng rừng, lội suối, nhiều lúc tưởng như chết đi mới may mắn thoát khỏi đám cấm vệ quân hung ác đó.
Còn lại tất cả mọi người, bao gồm cả cha mẹ và nương tử của ông ta cũng đều bỏ mạng.
Kể đến đây, nước mắt Mạn Đà Sinh lập tức chảy ra. Ông ta đưa tay lau vội, sau đó nâng một ly rượu lên tu cạn.
Mạch Tiểu Khê biết hiện tại ông ta rất đau lòng, nhưng hành động của Phương Bành Hạc năm đó cũng không đáng trách.
Yên lặng một lúc lâu, nàng mới khẽ lên tiếng:
– Mạn Đà tiên sinh, thứ lỗi cho ta nói một điều.
– Vương phi hãy cứ nói!
Mạch Tiểu Khê gật nhẹ đầu, đoạn thở dài đáp:
– Dù sao thì người chết cũng đã chết rồi, có đau buồn đến đâu nữa thì ông cũng hãy tạm thời trấn tĩnh lại tinh thần.
Mạn Đà Sinh nghiêng nghiêng đầu, nghe Mạch Tiểu Khê nói.
– Thế nhưng, Mạn Đà tiên sinh, hành động của Phương Bành Hạc năm đó có phần tàn nhẫn, nhưng cũng không đáng trách. Bại lộ tin tức mật của hoàng cung, cấu kết với người ngoài tạo phản, đây là một tội lớn.
Rầm!!!
Mạn Đà Sinh vì trong người có tí men, khuôn mặt đã hơi ửng đỏ, nghe vậy càng thêm bực bội, mở giọng gắt gỏng:
– Hừ, phụ thân ta có tội, nhưng mẫu thân ta, vợ ta và những người khác thì có tội chắc! Họ chết oan, chết oan Mạch vương phi à?
Mạch Tiểu Khê biết mình không thể nói thêm được cùng ông ta nữa, do vậy nàng định rời về phòng.
Nhưng ngay khi nàng chuẩn bị bước đi, Mạn Đà Sinh đã cầm kiếm chĩa vào sau gáy nàng, trầm giọng mà nói:
– Mặc dù cô có ơn cứu mạng cho con trai ta, nhưng cô lại là người của Phương Bành Hạc. Ta thà bội nghĩa chứ không bao giờ phản lại gia tộc của ta. Phương Bành Hạc hạ lệnh giế.t chết dòng họ Mạn Đà, ta cũng sẽ gi.ết chết người hắn yêu thương, để cho hắn nếm mùi đau đớn khi mất đi người thân là gì.
Lưỡi kiếm sắc lạnh phủ lên trên ngần cổ trắng nõn của nàng, khiến Mạch Tiểu Khê khẽ rùng mình.
– Hừ, ông luôn lấy lý do trả thù cho dòng họ để lấp liếm cho sự ích kỷ và bảo thủ của bản thân, có phải không?
Hai mắt Mạn Đà Sinh chợt vằn lên những tia đỏ, ông ta bực bội đáp:
– Cô đừng có nói càn! Ta sẽ không giết cô vội, đợi Phương Bành Hạc đến ta sẽ cho hai người chết chung một thể.
– Vậy thì để ta xem bản lĩnh của ngươi đến đâu!
Từ trong góc tối, một thân ảnh ủy mị bất ngờ xuất hiện.
Trông hắn quả thực vô cùng uy phong, ma mị mà lãnh khốc!…
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vật Cưng Của Đế Vương
Chương 102: Kẻ ra đòn, người đỡ chiêu
Chương 102: Kẻ ra đòn, người đỡ chiêu