DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 118: C118: Ra vẻ hiểu biết

"Chuyện đã đến nước này thì ông nói xem tôi còn có thể làm gì? Đương nhiên là lấy mạng ông rồi, đồ đần!"

Lâm Phong nhẹ nhàng đáp.

“Cậu đừng có ép tôi! Bây giờ cút ngay cho tôi, nếu không tôi chết rồi thì cậu cũng đừng hòng sống sót!"

Tư Đồ Hạo nghiến răng gay gắt uy hiếp. "Hử?" Lâm Phong hơi kinh ngạc.

Chuyện tới nước này, chẳng lẽ tên Tư Đồ Hạo này còn con át chủ bài gì trong tay sao?

Nhưng mà anh cũng không dừng bước lại.

Vì cho dù đối phương có con át chủ bài gì đi nữa thì với anh mà nói, cũng vô dụng cả thôi!

"Là cậu ép tôi đấy!" Tư Đồ Hạo nhe răng cười một tiếng. Hắn ta lấy một viên đá màu trắng ở trong ngực ra, trên tảng đá khắc đầy những ký hiệu chỉ chít, lúc này những ký hiệu đó hơi lóe sáng, trông có vẻ kỳ lạ vô cùng.

"A!!"

Lâm Phong dừng bước.

Anh nhìn tảng đá trong tay Tư Đồ Hạo với vẻ mặt kinh ngạc!

Là một viên linh thạch!

Linh Thạch là cái gì?

Theo dân gian thì đó chính là thứ chứa đựng linh khí.


Bên trong mỗi viên linh thạch đều chất chứa nguồn linh khí đất trời dày đặc, có thể hỗ trợ cho người tu luyện xung kích các đại huyệt, thanh lọc kinh mạch, hỗ trợ đột phá...

Tiếc là từ sau thời Mạt Pháp thì linh thạch trên thế gian ngày càng ít đi, không còn bắt gặp được nữa!

Cho dù lúc đầu ở trên núi, trong tay lão già cũng chẳng có bao nhiêu, nhưng dường như tất cả số linh thạch đó đều được dùng để anh tôi luyện cơ thể!

Lâm Phong không ngờ một võ giả như Tư Đồ Hạo mà lại còn có linh thạch trong tay, hơn nữa trên viên linh thạch này còn được khắc đầy những ký hiệu tấn công!

"Trông dáng vẻ này của cậu thì chắc hẳn cậu cũng nhận ra trong tay tôi đang cầm thứ gì?"

"Bây giờ cút ngay cho tôi, nếu không hai chúng ta cùng chết chung!"

Tư Đồ Hạo lạnh lùng nói.

"Ông có được viên linh thạch này từ đâu ra?"

Lâm Phong hỏi.

"Linh thạch?”

Tư Đồ Hạo cười nhạo, đáp:

"Ra vẻ hiểu biết, tôi đánh giá cao cậu đấy!"

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé


"Thứ trong tay tôi đây là đạn linh bạo, ẩn chứa sức mạnh đất trời! Một khi nó nổ thì công lực thực tế có thể sánh ngang với 500kg lượng thuốc nổ TNT tương đương!"

"Đến khi đó, cho dù cậu có là cao thủ Thiên Cảnh thì không chết cũng sẽ bị trọng thương!"

Đạn linh bạo?

Lâm Phong có hơi câm nín.

Cái tên nghe kỳ cục, ai nghĩ ra vậy chứ?

Chỉ là điều này cũng khiến trong lòng anh hơi lay động! Chắc chắn phải có nhiều hơn một viên đạn linh bạo thế này!

Chỉ cần biết được ai là người chế tạo ra đạn linh bạo thì chẳng phải có thể thu được một đống linh thạch rồi sao?

Nghĩ đến đây, Lâm Phong nóng lòng đi về phía Tư Đồ Hạo.

"Cậu..."

Tư Đồ Hạo không ngờ Lâm Phong lại kiêu ngạo như thế, còn dám đi về phía mình.

Trong lòng hắn ta bộc phát, ném thẳng viên đạn linh bạo qua. "Đi chết đi!" Lâm Phong duỗi tay phải ra, dễ dàng bắt được đạn linh bạo.

Sau đó ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt một cái, những ký hiệu đang lóe sáng điên cuồng trên bề mặt đạn linh bạo lập tức trở nên yên tĩnh.

Thật ra nguyên lý của đạn linh bạo này cũng rất đơn giản, cũng chỉ gần giống như lựu đạn.

€ó điều trong lựu đạn là thuốc nổ, còn trong đạn linh bạo là linh khí, còn ký hiệu bên ngoài thì tương đương với chất xúc tác kích nổ linh khí.

“Thằng ngul"

Tư Đồ Hạo thấy Lâm Phong dám dùng tay không bắt lấy đạn linh bạo của mình thì giễu cợt một tiếng.

Rõ ràng là muốn chết rồi!

Cho dù có là cường giả Thiên Cảnh thì khi bị nổ ở khoảng cách gần như thế chắc chắn cũng sẽ phải chết!

Không ngờ rằng đợi một hồi lâu, đạn linh bạo lại chẳng có chút phản ứng gì!


Đọc truyện chữ Full