DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 124: C124: Một bên khác

Lâm Phong suy nghĩ chốc lát, vẫn tiến lên điểm nhẹ vào lồng ngực của mỗi một người trước mặt một cái, sau đó nói:

"Mạch sống của các người đều bị tôi đặt một cấm chế nhỏ rồi, cho nên tốt nhất đừng có làm ra chuyện ngu ngốc gì, nếu không chỉ cần một suy nghĩ của tôi thôi là cũng có thể lấy mạng của các người đấy!"

"Vâng! Tiền bối!"

"Vâng, tiền bối!"

Đám người Đàm Thiên Hồng cung kính nói.

"Ngoài ra, bây giờ tôi cần một lượng lớn đạn linh bạo, các người đi tìm cho. tôi! Ai tìm được nhiều nhất tôi sẽ thưởng lớn!"

Lâm Phong nói. Đạn linh bạo?

Đám người Đàm Thiên Hồng, Chu Vân Mai nghỉ ngờ trong lòng, nhưng cũng không dám hỏi cái gì, vội vàng gật đầu đồng ý.

Lâm Phong hài lòng gật đầu, sau đó dặn dò mấy câu đơn giản, để lại phương thức liên hệ xong thì rời khỏi biệt thự.

Thật ra thu phục những người này của Tam Khẩu Đường chỉ là anh thuận tay làm mà thôi, cũng không để ý quá nhiều.

Đợi sau khi Lâm Phong rời khỏi. Đám người Đàm Thiên Hồng, Chu Vân Mai mới bò từ dưới đất dậy. Sắc mặt đám người âm trầm đến mức có thể nhỏ ra nước.

Hơn nửa đêm chạy tới đây, sau đó lại biến thành chó săn của người khác một cách kỳ lạ, chuyện này ai có thể chịu nổi chứ?


"Đại ca, câu nói vừa rồi của anh ta là thật à? Cứ tùy tiện ấn mấy cái như thế là có thể động tay động chân vào mạch sống của chúng ta?"

Chu Vân Mai hỏi.

"Người này thâm sâu khó lường, không chỉ là cao thủ Thiên Cảnh, hơn nữa còn biết thuật bàng môn tà đạo! Lời cậu ta nói chúng ta thà tin chứ không thể không tin!"

Đàm Thiên Hồng trâm giọng nói.

Đúng vào lúc này, một võ giả Huyền Cảnh hậu kỳ tức giận nói.

"Đại đường chủ, chẳng lẽ chúng ta thật sự phải làm chó săn cho anh ta sao? Chuyện này quá nhục nhã! Ban đầu cho dù là ba gia tộc lớn Giang, Lý, Tân muốn

thu mua chúng ta, chúng ta đều không đồng ý!"

"Không sai! Nếu như chuyện này bị người của Long Môn Đường, Tạc Thiên Bang biết được, vậy thì Tam Khẩu Đường chúng ta còn mặt mũi nào nữa?"

"Đại đường chủ, ông nhất định phải nghĩ cách đối phó! Chúng ta đều là cao thủ võ đạo, làm sao có thể làm con chó của người khác được chứ!"

Chu Vân Mai suy nghĩ chốc lát, sau đó cũng nói:

“Đại ca, hay là chúng ta báo cáo lại chuyện này với Huyền Linh Môn?”

"Tạm thời vẫn chưa cần thiết! Huyền Linh Môn người nào người nấy đều cực kỳ ngạo mạn, không tốt hơn thanh niên này bao nhiêu đâu!"

"Hơn nữa chúng ta chỉ mượn danh tiếng của Huyền Linh Môn để lôi kéo Đại Kỳ mà thôi, muốn để bọn họ phái cao thủ ra giúp đỡ gần như là không thể nào!"

Đàm Thiên Hồng thở ra một hơi, lại nói: "Được rồi! Chuyện đến nước này rồi thì mọi người cũng đừng tức giận nữa!"

"Bây giờ các người cứ nghe lời đi tìm đạn linh bạo trước đi, có thể tìm thấy thì là tốt nhất, không tìm thấy cũng không sao."

"Ngày mai, tôi sẽ đi tìm y sư Gia Cát, xem xem rốt cuộc mạch sống của

chúng ta có xảy ra vấn đề không, nếu như chứng minh được là tên nhóc kia chỉ dọa chúng ta, vậy thì dễ xử lý hơn rất nhiều!"

Một bên khác, Lâm Phong vừa đi vừa lấy đạn linh bạo ra, sau đó quan sát thật kỹ.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé


Anh phát hiện phù văn ở bên trên đạn linh bạo không hề phức tạp, chỉ là phá hủy được điểm bố trí ở giữa là có thể dễ dàng hóa giải được phù văn.

Nghĩ tới đây, ngón tay của Lâm Phong khế vuốt vào điểm trung tâm của đạn linh bạo.

"vùt

Đá linh bạo phát ra một chùm ánh sáng yếu ớt trước, sau đó lại lập tức tối lại.

Phù văn khắc ở mặt bên ngoài lập tức mất tác dụng. Thấy vậy, Lâm Phong bất giác cười lên. Một viên linh thạch hoàn hảo cứ như vậy tới tay rồi!

Xem từ góc độ linh khí mong manh này, đây có lẽ là một viên linh thạch cấp thấp!

Nhưng cho dù là linh thạch cấp thấp thì ở thời đại mạt pháp này cũng đã cực kỳ trân quý rồi!

"Viên linh thạch này đã không còn tác dụng gì với mình nữa rồi!"

"Có điều bây giờ Tiểu Dao vẫn chưa thể tu luyện, mình có thể lợi dụng viên linh thạch này để giúp Tiểu Dao khai thông kinh mạch đại huyệt, tăng cường thể chất cho Tiểu Dao!"

Lâm Phong lẩm bẩm.

Khoảng một phút sau, Lâm Phong trở về tới cửa nhà.

Bây giờ đã là hơn chín giờ tối rồi, trên trời bóng đêm mờ mịt, mấy ngôi sao. lấm tấm điểm quanh vầng trăng bạc, tạo một loại cảm giác mông lung mờ ảo.

Lúc này.

Lâm Phong khịt khịt mũi, ngửi thấy một mùi máu tanh.


Anh tìm men theo mùi máu tanh, kết quả lại phát hiện có một vũng máu ở dưới cây hạnh trong vườn raul

“Tình huống gì đây? Gần đây có lẽ đã không còn người nữa rồi! Chẳng lẽ lại là đội phá dỡ? Có lẽ không phải đâu... Tam Khẩu Đường đã bị mình thu thập hết rồi!"

Lâm Phong tự lẩm bẩm.

Dựa vào thái độ chuyện không liên quan tới mình thì bỏ qua một bên, anh lắc. đầu chuẩn bị về phòng đi ngủ.

Hai hôm nay có quá nhiều chuyện, anh thấy hơi mệt mỏi. Nhưng đúng vào lúc này, phía xa xa đột nhiên vang lên những tiếng bước chân lặng lẽ, giống như có người mở súng, lại giống như có người đang đánh

nhau. Khoảng cách này, có vẻ như là cách tầm hai cây số.

Lâm Phong nhớ lại một chút, cái vị trí kia hẳn là một rừng cây nhỏ gần con mương.

Trong trí nhớ của anh, trong rừng cây nhỏ có một vài con chim mào ibis* sinh sống.

*Một loài chim ở Trung Quốc.

Loại chim này không chỉ có vẻ ngoài đẹp mắt, hơn nữa còn là động vật được bảo vệ cấp quốc gia, mỗi năm đều có rất nhiều du khách yêu thích tới để chụp. ảnh.

“Mẹ nó, không phải là ban đêm tới để chim đấy chứ?”

Sắc mặt Lâm Phong thay đổi, vội vàng chạy thẳng tới khu rừng nhỏ.


Đọc truyện chữ Full