DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng
Chương 116: C116: Chương 116

Chỉ cần không gây ra chuyện gì bất lợi cho tướng quân, Triệu thị có thể mắt nhắm mắt mở cho qua hết.

Thẩm Nguyệt cũng biết rõ, không phải mọi việc đều có thể phó thác cho Triệu thị, người mà nàng thực sự tin tưởng được cũng chỉ có Ngọc Nghiên thôi.

Thẩm Nguyệt và Ngọc Nghiên bắt đầu sắp xếp những dược liệu được mua về, sau đó nghiền thành bột, thử đủ mọi tỉ lệ để làm thành thuốc mỡ. 𝗧гải‎ nghiệm‎ đọc‎ 𝐭гuyện‎ số‎ 1‎ 𝐭ại‎ ﹟‎ 𝗧RUM𝗧‎ RU𝓨ỆN.𝖵n‎ ﹟

Ngọc Nghiên cảm thấy khó hiểu: “Tại sao công chúa đột nhiên muốn điều chế thuốc mỡ?”

Thẩm Nguyệt đáp: “Phần trước đó không đủ dùng nữa”.

Ngọc Nghiên lầm bầm: “Phần còn thừa không nhiều, nhưng mặt của công chúa đã khỏi rồi, cũng đâu cần dùng nữa…”

Liêu Mi Vũ đưa con mèo về Phù Dung Uyển rồi cũng không còn tâm trí nào chơi cùng nó nữa, giao cho Hương Lăng chăm sóc, mỗi ngày chỉ cần cho nó ăn đúng giờ là được.

Đối với Liễu Mi Vũ, nuôi con mèo này thế nào cũng không quan trọng lắm. Nàng ta chỉ cần biết mình đã thành công cướp được nó từ tay Thẩm Nguyệt.


Sau này Tần Như Lương muốn chơi với mèo đâu cần tới hoa viên nữa, chỉ cần tới Phù Dung Uyển của nàng ta là được.

Con mèo này thấy lạ lẫm khi ở Phù Dung Uyển, nó dựng đuôi, đi đi lại lại trong viện, đồng thời không ngừng kêu ngao ngao.

Liêu Mi Vũ ban đầu còn vuốt ve nó, nhưng chỉ nghe nó kêu thôi cũng thấy phiền.

Con mèo tràn ngập địch ý với Phù Dung Viện, thỉnh thoảng còn xòe móng vuốt, tiếng kêu cũng không có vẻ hiền lành như khi ở Trì Xuân Uyển.

Liễu Mi Vũ đâu thích mèo đến vậy, nàng ta chỉ muốn thể hiện vẻ dịu dàng trước mặt Tần Như Lương thôi.

Mỗi lần Tần Như Lương ghé qua Phù Dung Viện, Liễu Mi Vũ sẽ làm bộ làm tịch bế con mèo lên, dịu dàng vuốt ve nó.

Tần Như Lương phát hiện ra nàng ta bế con mèo này từ chỗ Thẩm Nguyệt về thì mất hết hứng thú trêu đùa, cảm thấy nhạt nhẽo vô vị.

Con mèo hoàn toàn không có hứng thú nhe nanh giương vuốt như lúc trước.


Ban đầu Tần Như Lương còn hỏi thăm vài câu, sau rồi cũng lười để tâm.

Thế nên Tần Như Lương vừa mới đi, Liễu Mi Vũ đã quăng con mèo xuống đất với vẻ ghét bỏ.

Mấy ngày liền không được tắm rửa, cơ thể nó bắt đầu bốc mùi.

Động tác của Liễu Mi Vũ hơi mạnh bạo, không đợi nàng ta thả lỏng tay, con mèo cảm nhận được nguy hiểm nên đạp chân thoát khỏi bàn tay của nàng ta trước, nhảy phắt xuống dưới.

Liễu Mi Vũ hét toáng lên, làm con mèo cào nát váy của nàng ta.

Cơn giận bốc lên trong đầu, nàng ta giơ chân đạp vào bụng con mèo, cơ thể yếu ớt của nó bị đạp ngửa ra, sau khi rên rỉ một tiếng thảm thiết, nó ngã thẳng xuống đất.

Liễu Mi Vũ nheo đôi mắt vừa dài vừa hẹp nhìn con mèo hoảng loạn bò dậy, tập tễnh trốn đi mà không nén được câu chửi mắng: “Thứ không biết tốt xấu!”

Mỗi ngày Hương Lăng chỉ hầu hạ Liễu Mi Vũ thôi cũng đủ bận rồi, không rảnh rang đi hầu hạ con mèo nữa.

Thức ăn mà Hương Lăng mang cho con mèo là thức ăn thừa mỗi bữa của Liễu Mi Vũ.

Con mèo ăn ít, mới vài ngày đã gầy hẳn đi.


Đọc truyện chữ Full