DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng
Chương 203: C203: Chương 203

Tần Như Lương mím môi nói: “Đóng cửa sổ lại”.

“Không, trong xe có mùi chó. Ta bị dị ứng mùi chó nên phải mở cửa thông gió”.

“Thẩm Nguyệt, một ngày cô không làm ta tức giận thì cô không chịu nổi phải không?”

“Ngươi tức giận là chuyện của ngươi, nhưng nếu như ta có thể làm ngươi tức chết thì ta cũng sẽ rất vui”.

“Ta càng tức giận thì cô càng vui vẻ sao? Vậy thì ta sẽ không để cho cô được vui vẻ!”, Tần Như Lương kiềm chế cơn tức giận rồi nói: “Hôm nay vào cung diện thánh cô không được hành xử giống như ở nhà. Không phải bình thường cô diễn rất giỏi hay sao? Hôm nay cố diễn cho ra dáng đi”.

Thẩm Nguyệt hất cằm lên, bĩu môi nói: “Ra dáng gì? Ra dáng phu thê ân ái sao?”, nói đến đây thì nàng lại ôm ngực nôn khan: “Chỉ càn nghĩ đến là ta đã cảm thấy buồn nôn rồi”.

Tần Như Lương không nói nên lời, trên trán nổi đầy gân xanh, hắn ta nói: “Đừng quên người lúc trước sống chết muốn gả cho ta là cô, bây giờ tuy cô đã tỉnh táo trở lại nhưng tính tình lại trở nên quá đáng, cô không sợ hoàng thượng sẽ sinh nghi sao? Cô cho rằng hôm nay hoàng thượng triệu kiến chúng ta vào cung chỉ để dùng cơm thôi hay sao?”


Thẩm Nguyệt nói: “Cho dù hoàng thượng có nghi ngờ ta như thế nào thì Thẩm Nguyệt ta vẫn là Thẩm Nguyệt trung thành tận tụy với Đại Sở!”

“Hai chữ ‘trung thành’ không chỉ nói miệng là được, cô càng nói như vậy thì mới càng bị người khác hoài nghi”, Tần Như Lương nói: “Ta khuyên cô, thông minh lắm có ngày bị thông minh hại!”

Thẩm Nguyệt nheo mắt lại, nhìn Tần Như Lương như nhìn người ngoài hành tinh, nàng nói: “Hôm nay ngươi đi ra ngoài không uống thuốc sao?”

Tần Như Lương nhắm mắt lại: “Ta không bị bệnh, uống thuốc gì chứ!”

“Ồ, vậy chắc là tác giả đã phá vỡ thiết lập nhân vật của ngươi rồi. Chẳng lẽ mặt trời đã mọc ở đằng tây rồi cho nên ngươi mới biết đặt mình vào vị trí của người khác để lo lắng cho người khác?”

Nhưng Thẩm Nguyệt không thể không thừa nhận rằng Tần Như Lương đã đúng.


Tất nhiên nàng biết nếu như muốn hoàng đế biết lòng trung thành của nàng thì nàng cũng không thể vội vàng thể hiện lòng trung thành của mình.

Hơn nữa, nếu như tính cách của một người đột nhiên trở nên khác biệt quá nhiều thì quả thật thể có khiến cho người khác nghi ngờ.

Trước kia Thẩm Nguyệt sống chết muốn gả cho Tần Như Lương, bây giờ nàng lại tỏ thái độ lạnh lùng thù hằn với Tần Như Lương, khó tránh khỏi sẽ khiến cho hoàng thượng cảm thấy lời nói của nàng không đáng tin, ngược lại còn nghi ngờ nàng có ý đồ đằng sau.

Vì phải để ý đến thể diện của hoàng gia cho nên Tần Như Lương không còn cách nào khác là phải tỏ ra chăm sóc thật tốt cho Thẩm Nguyệt khi cả hai vào cung.

Mà Thẩm Nguyệt tốt nhất cũng nên trở lại làm Tĩnh Nguyệt công chúa yêu Tần Như Lương điên cuồng như ngày xưa.

Nếu như lần này vào cung mà hai người lại thể hiện thái độ thù ghét lẫn nhau thì chắc chắn sẽ khiến cho hoàng thượng không vui, một là cảm thấy Tần Như Lương cao ngạo đến mức không để hoàng gia vào trong mắt, hai là cảm thấy Thẩm Nguyệt không biết phải trái bởi vì lúc trước chính nàng đã cầu xin được kết mối lương duyên này, đồng thời trong lòng hoàng thượng cũng sẽ hoài nghi không biết nàng đã tỉnh táo lại đến mức nào.

Xe ngựa chậm rãi chạy tới cổng cung điện, Thẩm Nguyệt nhìn qua cửa sổ xe thì đã thấy có cung nhân chờ ở trước cổng.

Thẩm Nguyệt buông rèm xuống, chỉnh trang lại y phục, giọng điệu lãnh đạm nói với Tần Như Lương: “Ngươi làm việc của ngươi ta lo việc của ta, mỗi người tự diễn theo yêu cầu công việc. Ôi trời, chỉ cần nghĩ đến việc phải diễn cảnh ân ái với chó Tần là bà đây đã cảm thấy buồn nôn không chịu được!”


Đọc truyện chữ Full