DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng
Chương 252: C252: Chương 252

Tần Như Lương mím môi im lặng một lúc lâu, hai tay siết chặt thành nắm đấm: “Mi Vũ không hay biết chuyện xảy ra giữa ta và cô trên đường, có lẽ nàng ấy chỉ thấy cô từng nghịch phi tiêu nên nhất thời lỡ miệng”.

Thẩm Nguyệt liếc xéo hắn ta: “Tần tướng quân, nói ra lý do như thế, bản thân ngươi có tin nổi không?”

Tần Như Lương đáp: “Có lẽ lý do như vậy không đủ sức thuyết phục, nhưng bất luận nàng ấy từng làm gì, bây giờ tính mạng của nàng ấy đang gặp nguy hiểm”.

Thẩm Nguyệt nhếch miệng, tức cười: “Ta hỏi lại lần nữa, điều này liên quan gì tới ta?”

“Tính mạng quan trọng, không thể thấy chết mà không cứu”, Tần Như Lương siết chặt nắm đấm, nghiến răng gằn giọng nói.

Ánh mắt Thẩm Nguyệt lạnh đi: “Hình như đó là chức trách của đại phu, ngươi có thể đi mời đại phu tốt nhất trong kinh thành, nếu không được nữa thì vào cung mời thái y. Thứ nhất, ta không phải đại phu, thứ hai ta không phải thân thích của nàng ta, thứ ba, ta không phải mẹ ngươi, ngươi bảo ta cứu nàng ta thì ta phải cứu sao?”

“Thẩm Nguyệt, bình thường cô có thể hống hách vênh váo, nhưng mong cô phân biệt thời gian và hoàn cảnh!”


Thẩm Nguyệt bật cười: “Chỉ với thái độ này của ngươi, ta thực sự thấy chết mà không cứu đấy. Từ khi ta gả vào phủ tướng quân đến nay, bao nhiêu chuyện khiến ta không vui đều liên quan tới Mi Vũ, ngươi có đếm được không?

Ngươi cảm thấy ta là người không tính toán chuyện xưa à? Ta nên khoan dung độ lượng cố gắng cứu sống nàng ta để nàng ta tiếp tục hãm hại ta?

Tần Như Lương, ngươi ngây thơ quá đấy.

Chẳng lẽ ngươi đã quên, khi ta bị hủy hoại dung mạo và suýt nữa đông cứng ở bên ngoài, ngươi và Mi Vũ đang sung sướng chuẩn bị thành hôn.

Khi Mi Vũ đầm đìa nước mắt nói rằng ta động tới nàng ta, ngươi chẳng hỏi một câu đã ra tay đánh ta,

Khi ta nuôi một con mèo còn hôi sữa, chỉ cần nàng ta nói câu thích, ngươi lập tức cướp lấy nó, để rồi sau cùng chỉ trả lại cho ta một con mèo chết!”


Nàng nhướng mày đầy gian tà rồi nói tiếp: “Khi ta bị sơn tặc bắt lên núi không rõ sống chết, chắc hẳn ngươi đang ở trong phòng tình tứ cùng nàng ta nhỉ. Bây giờ nhớ lại những thứ này, ta vẫn còn thấy rõ như mới xảy ra, ta phát hiện bản thân vẫn không vui vẻ gì”.

Nàng liếc xéo Tần Như Lương, mỉm cười thê lương: “Tần Như Lương, ngươi nói thử xem, với bao nhiêu vấn đề như thế, ta nên dùng lý do gì để chữa cho nàng ta?”

Khi Thẩm Nguyệt quay đi, Tần Như Lương gọi với theo: “Ta xin lỗi về chuyện trong quá khứ. Cô nói đi, rốt cuộc phải thế nào, cô mới chịu cứu nàng ấy?”

Thẩm Nguyệt điềm tĩnh trả lời: “Ta y thuật không đủ, đến đại phu còn không có cách, ta càng không làm gì được. Để không làm lỡ thời gian cứu chữa cho Mi Vũ, ta khuyên ngươi mau chóng đi mời đại phu y thuật cao minh hơn tới phủ đi”.

Khi Thẩm Nguyệt bước qua cửa, Tần Như Lương đột nhiên nói: “Ta không muốn bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào để cứu nàng ấy. Cô không đi thử, làm sao biết có được hay không? Thẩm Nguyệt, ta biết y thuật của cô rất tốt, cô có thể chữa được vết thương nghiêm trọng trên lưng ta, chắc chắn cũng có thể chữa được cho nàng ấy…”

Hắn ta nhìn theo bóng lưng kiên quyết của nàng, hít một hơi thật sâu: “Chỉ cần ngươi chịu cứu giúp, điều kiện gì ta cũng đồng ý với ngươi”.

Thẩm Nguyệt thoáng dừng bước, quay đầu nhìn hắn ta, mỉm cười nhạt thếch như không: “Câu này là thật?”

“Tuyệt không nuốt lời”.


Đọc truyện chữ Full